Không Thỏa Hiệp

Chương 7



“Nói đi, cô đã điều tra được gì rồi?”

 

Có lẽ nhận ra không cãi thắng được tôi, cô ta liếc nhìn Tôn Dịch rồi lập tức chuyển đề tài. 

 

Đúng lúc đó, điện thoại cô ta hiện thông báo “Đã hoàn tất.”

 

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. 

 

“Khá nhiều đấy, cô muốn biết điều gì?”

 

Tôi nhanh chóng tắt Bluetooth trên điện thoại của cô ta, làm bộ như đã xem chán hình ảnh, rồi ném điện thoại trả lại trước mặt cô ta. 

 

“Tôi muốn biết có gì đặc biệt không, chẳng hạn như nhận hối lộ, trốn thuế hay đại loại thế.” Cô ta nở nụ cười đầy ẩn ý. 

 

Mi mắt tôi khẽ giật, lập tức hiểu ra mục đích thật sự của cô ta khi đến gặp tôi hôm nay. 

 

Hóa ra, cô ta đã dàn xếp mọi chuyện từ đầu. Cô ta chỉ đưa khách hàng cho Đàm Gia Minh, luôn tỏ ra trong sạch, chưa từng nhận bất kỳ khoản tiền hoa hồng nào. 

 

Những hành vi phạm pháp về sau đều là do Đàm Gia Minh trực tiếp thực hiện. 

 

Quan trọng nhất là, cô ta tin chắc rằng tôi sẽ không dám và cũng không nỡ ra tay với Đàm Gia Minh. 

 

Tôi trầm ngâm giây lát, sau đó mỉm cười: 

 

“Tất nhiên là có.”

 

“Thế thì tốt.”

 

Cô ta nhấc một chiếc cốc trà rỗng lên, tự rót cho mình một ly, nụ cười càng thêm đắc ý. 

 

“Đàm Gia Minh đã nói với cô về chuyện ly hôn rồi chứ?”

 

Tôi cụp mắt xuống, che giấu đi mọi cảm xúc trong đáy mắt, không trả lời. 

 

“Chẳng phải mọi chuyện đều diễn ra đúng như tôi đã nói sao? Cô sẽ chẳng còn lại gì hết.”

 

Giọng điệu của cô ta ngày càng kiêu ngạo. 

 

Cô ta đang khoe khoang rằng mình đã thuần phục được một”con chó”vô cùng nghe lời. 

 

“Vậy thì sao?” Tôi lạnh nhạt hỏi. 

 

“Những thứ cô ăn, cô mặc trong mấy năm qua đều là nhờ tôi ban phát cho Đàm Gia Minh.”

 

“Tôi không thiếu tiền. Chỉ cần cô ngoan ngoãn cút khỏi đây, tôi không ngại bảo Tiểu Đàm cho cô thêm chút phí an ủi.”

 

Cô ta hài lòng nhấp một ngụm trà. 

 

Khi đặt tách trà xuống, cô ta cố ý xoay phần miệng cốc vừa chạm môi về phía tôi. 

 

Vết son đỏ tươi in rõ trên thành cốc, cực kỳ chướng mắt. 

 

Nó khiến tôi lập tức nhớ đến những dấu hôn đầy rẫy trên cơ thể Đàm Gia Minh trong những bức ảnh trong album của cô ta.

 

“Theo quy định của pháp luật, chẳng phải bên có lỗi mới là người phải rời đi tay trắng sao? Tôi đâu có lỗi gì.”

 

Tôi cười nhạt, giọng điệu thờ ơ: “Nếu Tổng Giám đốc Triệu không thiếu tiền, sao không để Đàm Gia Minh — kẻ có lỗi — ra đi tay trắng?”

 

Triệu Ái bỗng bật cười nghiêng ngả. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một từ lập tức hiện lên trong đầu tôi: Hoa chi loạn chấn — dáng vẻ lả lướt, quyến rũ. 

 

“Đã không biết cách nói chuyện thì chẳng cần thiết phải tiếp tục bàn nữa.”

 

Cô ta lập tức đổi sắc mặt, lấy từ trong túi ra một chiếc gương trang điểm nhỏ và thỏi son, thong thả dặm lại lớp trang điểm. 

 

Trang điểm xong, cô ta đứng dậy, bước đi uyển chuyển, dáng vẻ đầy tự tin. 

 

Tôi ngồi yên một chỗ, lặng lẽ nhìn cô ta khoe khoang. 

 

“À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên nói—”

 

Cô ta che miệng cười khúc khích: “Manh Manh chắc chắn sẽ là của tôi thôi. Ai bảo con bé là đứa trẻ mang lại may mắn chứ.”

 

Bàn tay không xách túi của cô ta còn cố ý xoa xoa hai vòng trên bụng. 

 

Tôi phải dùng hết sức bình sinh mới có thể kìm nén được cơn thôi thúc muốn lao tới đá cô ta một cú. 

 

Chủ yếu là vì tôi sợ gây ra án mạng. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Dù sao thì, đá cô ta một cú chỉ giải tỏa tâm trạng trong phút chốc, nhưng cô ta không đáng để tôi phải hy sinh bản thân.

 

08

 

“Đừng giận nữa, không đáng đâu.”

 

Cánh cửa phòng riêng khép lại, Tôn Dịch nghiêng người, “giành” lấy tách trà trong tay tôi, an ủi. 

 

“Nghĩ xem cô ta cũng lớn tuổi rồi, khó mà sinh nở. Nghĩ vậy sẽ thấy thoải mái hơn thôi.”

 

Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng. 

 

Nghĩ đến những lời mình đã dùng để châm chọc Triệu Ái, tôi không kìm được mà bật cười. 

 

Khi đã thả lỏng, tôi mới cảm nhận được cơn đau nhức ở các khớp ngón tay. 

 

Tôi liếc nhìn chiếc cốc mà Tôn Dịch đang cầm. 

 

May mà chất lượng của cốc đủ tốt, nếu không có lẽ đã bị tôi bóp vỡ rồi. 

 

“Tại sao Triệu Ái lại xuất hiện ở đây?”Tôi nghiêm túc hỏi anh ta. 

 

“Trước đây khi điều tra cô ta, hình như có người đã mách nước.”

 

Tôn Dịch nhún vai: “Cô ta tìm đến tôi và yêu cầu gặp cô, tôi nghĩ tiện thì sắp xếp gặp luôn hôm nay.”

 

“Vậy tức là, anh đã bị cô ta mua chuộc rồi?”

 

Tôi giả vờ thờ ơ hỏi, nhưng trong lòng thì suy tính đủ điều. 

 

Mất đi sự trợ giúp của Tôn Dịch thì cũng không phải vấn đề quá lớn, cùng lắm tôi lại tìm người khác. 

 

Điều khiến tôi lo lắng là nếu anh ta đã giao danh sách khách hàng cho Triệu Ái, điều đó sẽ phá hỏng nước cờ quan trọng của tôi. 

 

Tôn Dịch cầm lấy ấm trà định rót thêm cho tôi. 

 

Tôi nhanh tay đè lên nắp ấm, ngăn lại hành động của anh ta. 

 

Anh ta bình thản gạt tay tôi ra, rót trà vào cốc của tôi đến bảy phần đầy. 

 

Sau đó, đặt tách trà xuống trước mặt tôi, mỉm cười bình thản. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com