Không Thỏa Hiệp

Chương 8



“Cứ yên tâm, Tôn Dịch tôi không phải là người dễ dàng bị mua chuộc như vậy.”

 

Tôi khẽ cười, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm: 

 

“Phải không? Điều đó còn phải xem kết quả thế nào.”

 

Thông tin mà Tôn Dịch cung cấp vô cùng chi tiết. 

 

Anh ta không chỉ khoanh vùng được những người có liên quan đến công ty XK mà còn đặc biệt đánh dấu mối quan hệ của họ với Triệu Ái. 

 

Điều khiến tôi ngạc nhiên là, 90% khách hàng trong tay Đàm Gia Minh đều xuất phát từ Triệu Ái. 

 

Khi tôi đang im lặng suy nghĩ, Tôn Dịch đưa cho tôi một tờ giấy — chứng nhận chẩn đoán thai kỳ của Triệu Ái. 

 

Anh ta nói rằng bác sĩ phụ trách chính cho Triệu Ái lại chính là bạn của bạn anh ta. 

 

Điều thú vị hơn nữa là, theo những gì anh ta biết, cha mẹ của Triệu Ái dường như hoàn toàn không biết chuyện cô ta làm “tiểu tam.”

 

Tôi thật sự rất bất ngờ.

 

Nếu cha mẹ cô ta không biết chuyện, vậy thì sẽ càng thú vị hơn. 

 

Dù sao thì, với những người xuất thân là trí thức, việc có một cô con gái làm kẻ thứ ba chẳng phải là điều gì vẻ vang. 

 

Tôi quyết định sẽ tặng cho họ một “món khai vị” thật hấp dẫn. 

 

Vì Tôn Dịch là người đã đưa Triệu Ái đến, nên tôi không dám trò chuyện quá nhiều với anh ta, càng không tiết lộ kế hoạch của mình. 

 

Thế nhưng, anh ta lại nhìn thấu suy nghĩ của tôi, ngầm ám chỉ rằng một khi tôi đã tìm đến anh ta thì anh ta sẽ không vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình. 

 

Khi thanh toán thù lao, tôi đã chủ động đưa thêm cho anh ta hai nghìn tệ. 

 

Dù sao thì, tờ giấy chứng nhận chẩn đoán thai kỳ kia không phải là thứ tôi muốn có là có thể dễ dàng lấy được. 

 

Nhưng Tôn Dịch đã từ chối nhận. 

 

Tối hôm đó, tôi lấy ra một vài điểm quan trọng từ tài liệu mà Tôn Dịch cung cấp. 

 

Sau khi lên mạng kiểm chứng tính chính xác của các thông tin, tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều. 

 

Đàm Gia Minh thì bắt đầu mất kiên nhẫn. 

 

“Đã nghĩ xong chưa? Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu!”

 

Sau khi dỗ Manh Manh ngủ xong, tôi bị anh ta lôi thẳng vào nhà vệ sinh. 

 

Rõ ràng là Triệu Ái đã bị tôi làm cho bẽ mặt vào ban ngày, nên đã trút cơn tức giận lên người anh ta. 

 

Buồn cười là, anh ta sợ bị Triệu Ái tố giác khiến mất việc, nhưng lại không sợ tôi đến công ty của anh ta làm ầm lên, để rồi thân bại danh liệt. 

 

“Muốn ly hôn cũng được, nhưng tôi có điều kiện.”

 

Tôi đóng chặt cửa nhà vệ sinh. 

 

“Nói đi!”

 

Giọng Đàm Gia Minh lạnh đi mấy phần. 

 

“Tôi không nỡ xa Manh Manh. Nếu như anh thực sự không có người phụ nữ nào bên ngoài—”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta. 

 

“Vậy thì chúng ta ly hôn nhưng không tách hộ khẩu.”

 

“Tần Tư Nhị, rốt cuộc cô vẫn không đồng ý ly hôn phải không?”

 

Anh ta kích động đến mức dùng một tay nắm lấy cổ áo tôi, mạnh mẽ ép tôi lên bồn rửa mặt. 

 

Phần eo phía sau của tôi va vào cạnh bồn, đau nhói. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi cúi mắt nhìn bàn tay anh ta. 

 

Bàn tay trắng trẻo, thon dài, mang đầy dấu vết của một kẻ sống sung sướng, nhàn nhã. 

 

Trong khi đó, đôi tay của tôi sau ba năm làm việc nhà đã trở nên thô ráp, bong tróc, đến mức dấu vân tay cũng mờ đi. 

 

Tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Tôn Dịch. 

 

Anh ta từng hỏi tôi dự định sẽ làm đến mức nào. 

 

Khi đó, tôi đã trả lời: “Quan trọng không phải là tôi làm gì, mà là bọn họ sẽ làm gì.”

 

Và bây giờ, chính Đàm Gia Minh đã chủ động châm ngòi trên ranh giới cuối cùng của tôi.

 

09

 

“Đàm Gia Minh, dù sao chúng ta cũng đã ở bên nhau mười năm.”

 

“Chỉ vì tôi không muốn ly hôn mà bây giờ anh cũng muốn ra tay với tôi sao?”

 

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cười khẩy. 

 

“Tôi...”

 

Anh ta như bừng tỉnh từ cơn mộng, ngỡ ngàng buông lỏng tay ra. 

 

“Đàm Gia Minh, nếu anh không còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này, tôi sẽ phối hợp với anh để làm thủ tục.”

 

“Nhưng Manh Manh còn nhỏ, chúng ta đều cần cho con bé thời gian. Ly hôn nhưng không tách hộ khẩu có lẽ là cách giải quyết tốt nhất ở thời điểm hiện tại. Tôi không hiểu tại sao anh lại phản ứng dữ dội như vậy.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt mang đầy ý dò xét. 

 

“Hay là, anh đang sợ điều gì?”

 

“Tôi thì có gì phải sợ chứ.”

 

Anh ta né tránh ánh mắt của tôi, lảng sang chuyện khác. 

 

“Chỉ là phương án này của cô quá...”

 

“Nếu anh không thể chấp nhận, tôi còn có một cách khác.”

 

Tôi tỏ ra rất thấu hiểu. 

 

“Cách gì?”

 

Ánh mắt anh ta bỗng trở nên cảnh giác hơn. 

 

“Rất đơn giản thôi.”

 

Tôi nói với giọng điệu bình thản như không. 

 

“Chỉ cần điều chỉnh một chút trong phương án mà trước đây anh đã đề xuất.”

 

Anh ta trợn tròn mắt, không thể tin nổi. 

 

“Cô đúng là tham lam quá đáng!”

 

Anh ta gầm lên. 

 

“Thật sao?”

 

Tôi cong môi cười nhạt. 

 

“Căn nhà này, tiền đặt cọc là do tôi chi trả. Khi anh định chiếm đoạt nó, sao lại không thấy mình tham lam, mặt dày đến mức nào nhỉ?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Có lẽ bị sự mạnh mẽ của tôi làm cho choáng váng, Đàm Gia Minh lắp bắp, không thể thốt ra lời nào. 

 

Tôi lại bật cười. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com