Khi Đào Nhiễm về đến nhà, cô phát hiện mẹ Trương không ở nhà.
Trình Tú Quyên ngồi một mình bên bàn ăn, đầu gật gà gật gù.
Ánh sáng trong phòng khách mờ ảo, Đào Nhiễm trao cho mẹ một nụ hôn nhẹ nhàng. Trình Tú Quyên không phản ứng, Đào Nhiễm đến gần xem, mới phát hiện bà đang ngủ gà ngủ gật.
Trên bàn bày hai món ăn.
Dưới ánh đèn, mái tóc đen của Trình Tú Quyên xen lẫn vài sợi bạc.
Đào Nhiễm ngẩn người một lúc, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, động tác của cô rất nhẹ khiến Trình Tú Quyên không tỉnh giấc.
Nhìn Trình Tú Quyên dưới ánh, lần đầu tiên cô nhận ra bà đang dần già đi.
Trên mặt có những đường nét gầy guộc, năm tháng âm thầm làm tổn thương người phụ nữ tính tình nóng nảy này.
Mười năm trước, sau khi nhà họ Đào phất lên nhanh chóng, cha cô rất ít về nhà.
Làm bạn với Đào Nhiễm vẫn luôn là Trình Tú Quyên.
Trình Tú Quyên không biến mình trở thành một người phụ nữ giàu có, bà không đi spa, bà nói mình đã nửa đời người và quá lười biếng để bận tâm. Cũng sẽ không tiêu tiền bừa bãi, về cơ bản trong nhà không có hàng hiệu nào.
"Con nghĩ mẹ nên nói như nào với con? Tốt xấu gì cũng nói hết rồi, nửa điểm tiến bộ cũng không có. Bạn học Ngụy còn không có cha mẹ theo bên người để nhắc mãi, nhưng cậu ấy còn tự mình hiểu chuyện mà cố gắng. Con muốn làm mẹ tức chết rồi mới biết cố gắng phải không?"
Đào Nhiễm theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng vừa rồi nghĩ tới mẹ, liền nói: "Con hứa với mẹ, sau này sẽ cố gắng."
Trình Tú Quyên muốn nói cái gì đều bị nhét ngược lại.
Bà thở dài rồi đi lên lầu, về phòng.
Trình Tú Quyên vội gọi điện thoại cho Ngụy Tây Trầm.
Chàng trai ở đầu dây bên kia thanh âm trầm thấp, lễ phép chào bà một cách lịch sự.
Trình Tú Quyên nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngụy này, dì biết cháu là người có lòng, cháu có thể giúp một tay dạy Đào Nhiễm nhà dì không?"
Đáng thương cho tấm lòng người làm cha làm mẹ.
Ngụy Tây Trầm nhướng mày nói: "Được ạ."
Trình Tú Quyên vẫn không yên tâm, trưng cầu tính hỏi hắn: "Vậy... dì gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp, nói cho cháu ngồi cùng Đào Nhiễm được không?"
Chàng trai cong khoé môi: "Được ạ."
~
Đào Nhiễm không biết rằng mẹ đã gửi gắm cô ra ngoài.
Thứ Ba đến trường, cô mua tập 13 bộ truyện "Ngược chiều gió", chủ hiệu sách nói họa sĩ mà cô thích đã xuất bản một truyện mới, có muốn một bản không?
Đào Nhiễm vui mừng khôn xiết, lại mua một tập mới.
Tên truyện tranh mới là "Stop Pretending, I Know You Like Me". (Đừng giả bộ nữa, tôi biết cô thích tôi đấy).
Là truyện tổng tài tiêu chuẩn thời xưa nhưng nhân vật do họa sĩ này vẽ có vẻ có độc nha, cẩu huyết cỡ nào vẽ ra cũng rất thu hút.
Trong hai tiết đầu, Đào Nhiễm đã đọc xong tập 13 của "Ngược chiều gió".
Đại kết cục có chút bi thương khiến cô ứa nước mắt.
Đoạn Phân Phương vỗ bả vai cô: "Kiềm chế."
"Ồ."
Vẫn ở trong lớp.
Đến tiết ba, vừa là tiết của giáo viên chủ nhiệm Trần Chí Cương.
Ông bước vào lớp với một nụ cười, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
"Học sinh lớp chúng ta trong kỳ thi đầu vào vừa rồi biểu hiện rất tốt, thầy rất hài lòng, hy vọng mọi người cũng có thể làm tốt như vậy trong kỳ thi hàng tháng."
Phía dưới một trận mờ mịt.
Tất cả mọi người đều biết, biểu hiện nhặt được bảo vật của thầy chủ nhiệm kia là vì Ngụy Tây Trầm.
Có một học sinh ưu tú cũng là một việc rất có mặt mũi của giáo viên nha.
Thầy Trần cầm bài thi Toán lên: "Bây giờ chúng ta nói về bài toán..."
Khi buổi học sắp kết thúc, thầy Trần yêu cầu các học sinh xem lại những câu hỏi dễ mắc lỗi mà ông đã giải thích.
Ông đi về phía cuối lớp.
Đào Nhiễm đi học làm việc riêng rất cẩn thận, thoáng nhìn thấy góc áo giáo viên, cô vội vàng nhét cuốn truyện tranh vào ngăn bàn. Động tác quá nhanh khiến cho Đoạn Phần Phương bên cạnh cô ngây ra, khi cô ý thức được, lập tức gấp ngay cuốn tiểu thuyết của mình.
Chỉ còn lại một bài thi trên bàn của Đào Nhiễm.
Trước khi thầy Trần đến, cô cau mày, vẻ mặt kịch liệt đau khổ và bộ dáng thành khẩn nhìn bài thi.
Thầy Trần vừa bước đến gần, liếc nhìn những dấu tròn đỏ tươi, và con số "30" kia cũng khiến một trận đau đầu.
Học sinh này, mắng cô cũng vô ích, thuyết phục cũng vô ích, làm kéo điểm trung bình của cả lớp xuống, Trần Chí Cương không biết phải làm gì với cô.
Mấu chốt là cô thái độ tốt, bài tập cũng làm, nói thì cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Củ khoai lang nóng bỏng tay đây.
Nghĩ đến cuộc điện thoại buổi sáng của mẹ Đào Nhiễm, Trần Chí Cương hắng giọng: "Đào Nhiễm."
"Thưa thầy."
"Buổi sáng mẹ em gọi điện thoại cho thầy, bảo em đổi chỗ ngồi cùng Ngụy Tây Trầm, tan học em thu dọn đồ đạc chuyển qua."
"..." Đào Nhiễm bị một tia sét đánh giữa trời quang. "Thưa thầy, em thấy mình ở đây khá tốt ạ."
"Theo Ngụy Tây Trầm học tập chăm chỉ đi. Bạn ấy đứng đầu, có thể dẫn em đi theo. À nhân tiện bạn ấy hẳn xem như là anh trai em đi?"
Câu cuối cùng không lớn, nhưng trong phòng học yên tĩnh lại giống như ném đá xuống nước, tạo nên gợn sóng.
Anh trai? Nghịch như quỷ này là em gái hắn ư.
Trần Chí Cương nghĩ đơn giản, Ngụy Tây Trầm là đứa trẻ được cha Đào Nhiễm ủy thác, không có quan hệ thân thích, ai sẽ giúp đỡ một đứa trẻ như thế này chứ?
Mục phụ huynh của Ngụy Tây Trầm còn điền tên mẹ của Đào Nhiễm.
"Cùng anh trai học tập cho tốt." Trần Chí Cương nói xong, chuông tan học vang lên. Ông cầm cốc nước rời khỏi lớp.
Hàng ghế sau lớp học nổ tung.
Đoạn Phần Phương: "Nhiễm Nhiễm, không phải cậu nói không biết hắn sao?"
Đào Nhiễm sắp khóc: "...Mình phút trước là bạn cùng bàn của của cậu, nhưng cậu lại để ý chuyện kia."
"Ôi chúa ơi, cậu chuyển đi thì mình phải ngồi một mình."
"Tuyệt giao ba phút."
Đào Nhiễm quay đầu lại, Ngụy Tây Trầm phía sau cô đang xem bài thi, như thể không nghe thấy gì và không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Đào Nhiễm cam chịu kéo bàn.
Bàn bọn họ là bàn đơn, cô chỉ cần kéo bàn ra sau là được.
Trong toàn bộ quá trình, Ngụy Tây Trầm chỉ nhìn cô thu dọn trong khi Đoạn Phân Phương đến giúp cô một chút.
Bên cạnh Đoạn Phần Phương thừa ra một chỗ trống, nhưng bên Ngụy Tây Trầm thì trở nên đầy đủ.
Đào Nhiễm đem không vui viết lên trên mặt, cô ngồi xuống bên cạnh anh thay vì nói chuyện với anh.
Cánh tay của hai người rất gần, bên cạnh cô tràn đầy cảm giác áp bức.
Đào Nhiễm cố gắng hết sức để bỏ qua sự không tự nhiên này, hôm qua cô còn mắng hắn, nghĩ lại thật đáng sợ.
Cô dứt khoát lấy truyện tranh mới ra để đọc.
Truyện tranh mới đã thay đổi từ phong cách cổ lỗ xưa cũ sang phong cách tươi mới.
Mới lật trang đầu tiên đã nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng.
Nam chính đang cởi quần áo nữ chính.
Nữ chính nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Anh làm như vậy sẽ bị báo ứng!"
Nam chính cười: "Cô lúc này giả bộ làm gì? Không phải nói thích tôi sao?"
Đào Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trối.
Bỏng mắt bỏng mắt nha, nhưng lại rất bắt mắt, cô không kìm được mà lật thêm vài trang.
Bùng nổ nha.
Bên người có tiếng cười khẽ, Đào Nhiễm ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Ngụy Tây Trầm.
Ánh mắt hắn rơi vào cuốn truyện tranh của cô, không nhịn được cười.
Đào Nhiễm máu dồn lên mặt, nói: "Trước đây tôi không xem qua loại này, lần này mua nhầm."
Cô xấu hổ chết đi được.
Xem cái này còn bị Ngụy Tây Trầm bắt gặp.
Đào Nhiễm đóng cuốn truyện tranh trong tích tắc và nhét vào bàn, tưởng muốn chọc mù mắt Ngụy Tây Trầm.
Chàng trai bên cạnh vươn tay: "Mang lại đây."
"Cái gì?"
"Tất cả truyện tranh của cô."
Đào Nhiễm trợn to hai mắt: "Không làm!"
"Dì Trình nói cẩn thận giám sát cô, nếu dì ấy biết cô đọc mấy cuốn truyện nội dung như này..."
Đào Nhiễm thực sự muốn giết hắn.
Cô ấp úng hồi lâu: "Nhưng hôm qua anh nói muốn làm lành với tôi mà."
Bộ dạng này rõ ràng là muốn mềm đây, háo hức nhìn về phía Ngụy Tây Trầm.
Ngụy Tây Trầm nói: "Ngày hôm qua cô nói tôi là đồ xấu xa, đồ lưu manh, đồ vô lại. Tôi phải xem tội danh chứng thực. Mang lại đây."
Đào Nhiễm hối hận muốn chết: "Về sau tôi không bao giờ nói anh nữa."
Ngụy Tây Trầm lạnh mặt nhìn cô, không có chút nào thỏa hiệp.
Trái tim Đào Nhiễm đang rỉ máu, cô đưa cuốn truyện tranh tổng tài kia qua, hận không thể tát vào mặt hắn.
Ngụy Tây Trầm: "Vẫn còn."
Đào Nhiễm tay run rẩy đưa cuốn "Ngược chiều gió" trên bàn.
Sau đó trong tiết Vật lý tiếp theo, Đào Nhiễm nhìn thấy học sinh số 1 bên cạnh mở cuốn sách "Đừng giả bộ nữa, tôi biết cô thích tôi đấy".
Ngụy Tây Trầm toàn bộ hành trình đọc truyện bình tĩnh như đang đọc sách giáo khoa, giáo viên Vật lý là một giáo viên nói giọng địa phương, nói đặc biệt có "tiết tấu" nha.
Ông ở trên bục nói chuyện nước miếng bay tứ tung, Đào Nhiễm không kìm được, lặng lẽ liếc nhìn mặt bàn Ngụy Tây Trầm.
Trong hình, nam chính và nữ chính đang làm một loạt những việc không thể diễn tả.
Đào Nhiễm đỏ mặt: "Ngụy Tây Trầm, làm ơn trả lại cho tôi đi."
Ngụy Tây Trầm mặc kệ cô, lật sang trang khác.
Đào Nhiễm sắp khóc: "Ngụy Tây Trầm, đừng như vậy." Giọng nói của cô thật mềm mại, cuối cùng cũng sửa lại thái độ cầu cứu của mình.
Ngụy Tây Trầm không dao động.
Đào Nhiễm trong lòng tan nát, nếu anhvô tình đừng trách tôi cũng tàn nhẫn, đừng trách tôi báo anh đi học xem sách cấm trong lớp!
Đào Nhiễm giơ cao tay.
Thầy nhìn em đi, bên cạnh em có người đang vi phạm kỷ luật một cách lộ liễu!
Giáo viên Vật lý - Thầy Lưu đẩy kính, lắc đầu nhìn sang, vui vẻ nói: "Này, bạn học Đào Nhiễm muốn chủ động trả lời câu này, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Đào Nhiễm vẻ mặt mờ mịt: "..."
Tiếng vỗ tay trong lớp rung trời.
Đào Nhiễm đứng dậy, trong đầu chỉ có một từ: Xong đời.
Giáo viên Vật lý đặc biệt thích giữ lại những học sinh không thể trả lời các câu hỏi để dạy kèm.
Cô sắp khóc.
Đào Nhiễm quay đầu lại, Ngụy Tây Trầm lặng lẽ nhìn cô.
Giọng cô nhỏ nhẹ: "Ngụy Tây Trầm, làm ơn." Ngoan vô cùng.
Nam sinh trong lòng chửi thề một câu, không khỏi cong môi: "Chọn D."