Chưa bao giờ có một người bạn cùng bàn nào khiến Đào Nhiễm cảm thấy thống khổ như vậy.
Nghiền nát cả tinh thần và thân thể.
Cô trước đây đi học thì đọc truyện tranh trong lớp, nhưng bây giờ truyện tranh bị Ngụy Tây Trầm tịch thu, Đào Nhiễm chỉ có thể ngủ.
Cuối tháng chín, hơi lạnh đầu thu còn chưa xâm chiếm hoàn toàn, cô khoác trên người một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, giống như một mặt trời nhỏ, ghé bên người Ngụy Tây Trầm ngủ say.
Trường trung học Cẩm Thành có hai bộ đồng phục học sinh vào mùa hè và hai bộ vào mùa đông. Chiếc áo khoác bông màu trắng xanh vừa cồng kềnh lại không có hình thức, thoạt nhìn giống như một công nhân vệ sinh.
Hai bộ đồng phục học sinh này đã hơn một lần bị học sinh khiếu nại nhưng nhà trường không có biện pháp xử lý, mặc đã mấy năm nay.
Đào Nhiễm là người bắt mắt nhất trong một nhóm lớn "công nhân vệ sinh".
Điều này dẫn đến việc cô bị bắt ngay khi ngủ thiếp đi.
Lúc trước khi ngồi với Đoạn Phần Phương, Đoạn Phần Phương sẽ nhắc nhở cô, nhưng rõ ràng Ngụy Tây Trầm không có thiện ý như vậy, hắn không lừa cô là tốt rồi.
Cô bị phạt đứng bên cạnh Ngụy Tây Trầm, cúi đầu nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao điểm của Ngụy Tây Trầm lại tốt như vậy, hắn tuy xấu xa nhưng làm bài rất tập trung và nghiêm túc.
Nghe giảng cũng nghiêm túc, luyện đề cũng nghiêm túc.
Khó trách nhiều người không nhìn ra được mặt xấu của hắn, hắn lúc bình thường hoàn toàn là một học sinh ngoan.
Kỳ thi hàng tháng đầu tiên sẽ được tổ chức vào cuối tháng 10.
Vào ngày đầu tiên trở về sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Đào Nhiễm đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra một điều khủng khiếp - Lam Tấn và Ngụy Tây Trầm chơi với nhau.
Điều này chẳng là gì cả, dù sao thì kẻ ác cũng có tiếng nói chung. Nhưng Đào Nhiễm cảm thấy khó hiểu trước bộ dạng coi Ngụy Tây Trầm như anh trai của Lam Tấn, cô khẽ hỏi Ngụy Tây Trầm: "Này, tại sao hắn nghe lời anh nhiều như vậy?"
"Muốn biết?"
"Muốn."
"Tan học ở lại, tôi sẽ nói cho cô."
"Tan học ở lại", bất kể nghe như thế nào cũng thấy hoảng sợ.
Đào Nhiễm sờ cổ, bất động thanh sắc. Chuông tan học vừa vang lên, cô liền ôm cặp chạy ra ngoài, Ngụy Tây Trầm cười lạnh một tiếng, túm lấy cổ áo cô.
Đào Nhiễm tức giận nói: "Buông tôi ra, tôi nói cho anh biết, Kiều Tĩnh Diệu đang đợi tôi ở dưới lầu, nếu tôi không đi xuống, tin hay không cô ấy cho người lên đánh anh!"
Lam Tấn cười thò đầu qua: "Đào Nhiễm, yên tâm đi, tôi sẽ nói cho đám anh tôi, thầy tìm cậu có chút việc, để bọn hắn đi trước."
"...!"
Lam Tấn: "Anh Ngụy chơi vui."
Bọn họ ngày thường gây chuyện thị phi, bao vây người khác, học sinh thấy có điều không ổn liền chạy.
Đoạn Phần Phương đã biết bản tính của Ngụy Tây Trầm, "Nhiễm Nhiễm, ông nội mình vẫn còn ở bệnh viện, mình đi thăm ông trước đây."
Bàn chân chạy nhanh hơn thỏ.
Đào Nhiễm nghẹn một ngụm máu, nhìn thấy trong lớp không có ai, Lam Tấn thấy trong lớp không có người mang theo đàn em đi trước, còn không quên hỏi Ngụy Tây Trầm: "Anh Ngụy, muốn em đóng cửa giúp không?"
Ngụy Tây Trầm nhếch môi, "Không cần."
Mấy nam sinh nhộn nhạo cười đi khỏi.
Đào Nhiễm nói: "Anh thả tôi ra đi, gần đây tôi không đắc tội với anh."
Cô hơi sợ hắn.
Gió thu thổi bay mái tóc trước trán của thiếu niên, hắn khẽ thở dài, cũng không giải thích, đem bài tập đặt lên bàn của cô: "Làm xong mới có thể đi."
Đào Nhiễm nhìn xuống, suýt nữa ngất xỉu, một trang lớn đầy những bài toán.
Cô nhìn thấy đã chóng mặt chứ đừng nói đến việc hoàn thành.
"Về muộn mẹ sẽ lo lắng."
"Dì sẽ không." Nam sinh híp mắt, "Mẹ cô nói, để tôi ngoan ngoãn dạy cô học bổ túc."
Giãy dụa cũng vô ích, Đào Nhiễm đành phải nhận lệnh bắt đầu làm bài.
Cô nhìn thoáng qua, không có x và y, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)
Trên trang giấy trắng là nét chữ cứng cứng cáp và mạnh mẽ của chàng trai trẻ:
Một trường tổ chức cho học sinh 4 lớp tham quan, quy định mỗi lớp chỉ được chọn 1 trong 4 địa điểm đã quy định, giả thiết mỗi lớp chọn mỗi địa điểm là như nhau.
(1) Tìm xác suất để cả 4 địa điểm đều có lớp chọn;
(2) Tìm xác suất để có đúng 3 địa điểm có lớp chọn.
Đào Nhiễm đọc câu hỏi hai ba lần, nhìn Ngụy Tây Trầm, nhỏ giọng nói, "Tôi cảm thấy đề này không khoa học."
"Không khoa học chỗ nào?"
"Nếu muốn đi du lịch, nếu trong 4 địa điểm có chỗ tốt chỗ xấu, mọi người nhất định sẽ đi chỗ tốt. Ai sẽ đi chỗ xấu chứ?"
"..."
Một bài toán xác suất đơn giản, cô không giải được mà còn muốn rên rỉ.
Ngụy Tây Trầm tức giận cười nhạo.
Thấy tình huống không đúng, Đào Nhiễm vội vàng bổ sung: "Nếu địa điểm bên trong câu hỏi này bao gồm cả Thanh Từ quê hương anh, tôi nhất định sẽ chọn Thanh Từ!"
Cô định lấy lòng hắn, để hắn buông tha mình. Đào Nhiễm mơ hồ nhớ Trình Tú Quyên nói rằng Ngụy Tây Trầm đến từ trấn Thanh Từ. Nơi có kỹ thuật nung rất tốt thời cổ đại, gốm sứ làm ra thậm chí có thể dùng làm cống phẩm. Kiến trúc cổ trấn vẫn được bảo tồn nhưng đã xuống cấp sau đó, cảnh khu cũng không được thành lập, thật đáng tiếc.
Thiếu niên mỉm cười, "Thanh Từ? Cô muốn đi sao?"
Cô trái lương tâm mà trả lời: "Có."
Khóe môi Ngụy Tây Trầm khẽ nhếch: "Muốn chết thì tới đó."
"..." Tự nhiên có người miêu tả quê hương mình như vậy, cô mới đầu không có hứng thú lắm, hiện tại lại kích động: "Sao lại nói như vậy?"
Ngụy Tây Trầm không trả lời cô, "Đêm nay muốn ở lại đây sao?"
Cô thật hận hắn nha.
Đào Nhiễm cắn đầu bút, căng da đầu viết những điều vô nghĩa.
Ngụy Tây Trầm nhìn một cái, nhíu mày.
Người này nửa điểm cũng không biết, bịa ra cả, lại còn viết như thần.
Cô không có nền tảng, trong mắt hắn cô thậm chí không biết bắt đầu từ đâu trước những đề cực kỳ đơn giản, trong tay cô cái gì cũng không biết.
"Quên đi." Ngụy Tây Trầm nói, "Tôi trước giảng cho cô căn bản, ngày mai nếu như vẫn không làm được..."
Anh dừng lại một chút, Đào Nhiễm bối rối trả lời: "Liền phạt tôi đi Thanh Từ."
"Không." Ngụy Tây Trầm đè đầu cô, "Kia quá tiện cho cô rồi."
Anh đặt tay lên đầu cô: "Nếu ngày mai vẫn không làm được, tôi giúp cô đổi não."
Với câu đe dọa đó, Đào Nhiễm lắng nghe Ngụy Tây Trầm giải thích những điều cơ bản với sự nghiêm túc mà cô chưa từng trải qua trong đời.
Ngoài cửa sổ có ánh đèn vàng ấm áp, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng không có.
Giọng Ngụy Tây Trầm rất êm tai, giọng nói trầm thấp êm dịu của thiếu niên khiến cô ngước mắt lên, phân tâm.
Đào Nhiễm biết Ngụy Tây Trầm đang giúp mình.
Hắn đang làm một việc mà ngay cả các giáo viên cũng phải từ bỏ.
Đào Nhiễm đột nhiên buồn bực nói: "Ngụy Tây Trầm."
"Sao?"
"Thật ra khi còn nhỏ tôi không ngốc. Năm đầu tiên tôi học lớp sáu, đứng trong top 10 của lớp. Sau đó một năm, tôi bị sốt cao, trở nên dốt nát."
Ngụy Tây Trầm nhíu mày, thấp giọng nói: "Tôi biết."
Đào Nhiễm: "....Anh biết cái rắm."
Ngụy Tây Trầm nhìn qua, cô vội vàng sửa miệng: "Tôi nói chuyện này không thể tin được..."
Hắn sắp chết cười với con nhóc nhát gan này mất.
"Đào Nhiễm," Hắn khóe môi mang ý cười, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tôi biết cậu sẽ không thay đổi, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.
~
Đào Nhiễm về đến nhà thì đã muộn.
Đèn trong phòng khách sáng trưng, cô nghe thấy giọng nói của cha ngoài cửa, xen lẫn với tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô mới nhận ra đó là giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ xa lạ.
Đào Nhiễm đặt cặp sách xuống, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha.
Đôi lông mày thanh mảnh khiến cô ta trông hơi khắc nghiệt.
Đào Nhiễm nghe thấy giọng điệu của cô ta tăng lên: "Này, các người đang muốn bắt cóc con của người khác. Để tôi nói cho các người biết, chị tôi đã chết, nhưng tôi vẫn còn chưa chết đâu. Chị ấy đã nuôi Tây Trầm cho đến khi 17 tuổi. Tiện cho mấy người sao? Nếu hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích, tôi liền ăn vạ ở nơi này không đi."
Trình Tú Quyên không phải là người dễ chọc: "Không đi thì tốt! Được! Để cảnh sát khiêng cô đi." Nhìn thấy Đào Nhiễm vào cửa, bà không nói thêm lời nào, dùng mắt ra hiệu cho Đào Nhiễm về phòng.
Người kia thấy Đào Nhiễm hai mắt sáng lên, đi tới vài bước, muốn kéo cánh tay: "Các người trong nhà có con gái, làm sao lại đi đón Tây Trầm? Tây Trầm điểm tốt như vậy, học mấy năm nữa là có thể giúp mấy người kiếm tiền, tôi đã biết các người sớm có âm mưu này, các người còn không thừa..."
"Đủ rồi!" Đào Hồng Ba bị cô ta cãi cọ làm đau đầu, "Tiền, tiền, tiền, cô muốn bao nhiêu cứ nói thẳng đi. Cầm tiền về sau không được phép đến tìm Ngụy Tây Trầm nữa."
Người phụ nữ cười rạng rỡ: "Vẫn là tổng giám đốc Đào có lý lẽ".
Cô ta không tới kéo Đào Nhiễm nữa, duỗi ra hai ngón tay: "Tôi không muốn làm khó dễ tổng giám đốc Đào đâu, anh phải đưa 200 vạn tệ, Tây Trầm nó..."
Đào Nhiễm nghe được tâm lạnh, Trình Tú Quyên nói: "Đào Đào, con lên lầu đi."
Đào Nhiễm không nhúc nhích.
Đào Hồng Ba cũng không dễ chọc: "200 vạn? Đưa cho mẹ đứa trẻ thì cũng hợp lý, nhưng cô là ai chứ? Cô chỉ là dì của Ngụy Tây Trầm. Hơn nữa, Ngụy Tây Trầm chỉ là một trong mười đứa trẻ tôi quyên tiền cho. Thấy nó không có cha mẹ mới đến Cẩm Thành đón, cô có tư cách gì mà cò kè mặc cả với tôi? 30 vạn, lấy tiền và biến đi, không bao giờ được phép đến Cẩm Thành nữa. Không đồng ý cũng được, Ngụy Tây Trầm cô mang đi, tôi không ngăn cản."
Người phụ nữ có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng thỏa hiệp: "Được, được, bây giờ đưa cho tôi."
Đào Hồng Ba đã ký cho cô ta một tấm séc trị giá 30 vạn nhân dân tệ, yêu cầu cô viết một giấy cam đoan.
Đào Nhiễm đứng bên cạnh, theo dõi giao dịch của họ suốt thời gian đó.
Cô chợt nhớ ra mình gặp Ngụy Tây Trầm lần đầu tiên vào cuối tháng 8.
Trình Tú Quyên ban đầu bảo cô mua đồ cho Ngụy Tây Trầm, nhưng cô bằng mặt không bằng lòng trực tiếp đưa tiền, chàng trai trở nên lạnh lùng, khi đi ngang qua cô, hắn không liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhưng hôm nay hắn đã bị dì của mình bán với giá 30 vạn nhân dân tệ.
Bán cho cha cô.
Lòng bàn tay Đào Nhiễm đầy mồ hôi lạnh.
Ngụy Tây Trầm ngày thường hống hách độc đoán, nhưng khi đến Cẩm Thành, hắn lại sạch sẽ tuấn tú, có một chút ranh mãnh. Cô chưa bao giờ cảm thấy hắn đáng thương, nhưng bây giờ cả cuộc đời hắn đang bị mua bán như những món hàng trong những con số này.
Sau khi người phụ nữ viết xong giấy cam đoan, cô ta nói với giọng chói tai: "Giờ Tây Trầm giao cho các người. Yên tâm đi, tôi sẽ không đổi ý. Các người cho rằng tôi hiếm lạ à, chớ trách tôi không nhắc nhở các người, các người trước khi đón nó cũng không hỏi thanh danh cùng tính tình nó ở Thanh Từ."
Khi cô ta vặn người đi ra ngoài, trào phúng nói: "Học sinh ngoan ư, so với côn đồ cũng không kém nhiều lắm đâu."
Trình Tú Quyên mở to mắt kinh ngạc.
Đào Hồng Ba cau mày.
Điều mà Đào Nhiễm ngày đêm suy nghĩ lại dễ dàng thốt ra từ miệng một người phụ nữ như vậy.
Người phụ nữ mở cửa.
Buổi tối đầu thu tháng mười, gió đã pha chút lành lạnh.
Đôi mắt của người thiếu niên ngoài cửa đen kịt, nhưng tất cả những sợi tóc gãy trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt. Anh lặng lẽ đứng trước cửa nhà họ Đào, lạnh lùng nhìn dì mình.
Anh đã nghe thấy tất cả.