Mặc dù trường cấp 3 Cẩm Thành được đặt tên theo địa danh"Cẩm Thành", nhưng nơi đây không phải là trường cấp 3 tốt nhất ở Cẩm Thành.
Không biết thói quen ấy bắt đầu từ năm nào mà ngôi trường này đã trở thành nơi thu nhận con nhà có tiền, cho đến khi có thêm học sinh học kém thì việc quản lý nhà trường trở nên khó khăn.
Hiệu trưởng đã quá mệt mỏi với việc quản lý, ông chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Trường cấp 3 bên cạnh thì khác, đó là trường Thất trung Cẩm Thành, một trường cấp 3 chất lượng cao toàn học sinh giỏi. Vào được Thất Trung thì phải dựa vào điểm số, còn đi cửa sau thì ngang với liều mạng.
Hai trường trung học liền kề nhau, một trường đang phát triển mạnh nhờ vào những học sinh giỏi, trong khi trường kia là kiểu không mặn không nhạt.
Nhưng không khí buổi tựu trường của hai nơi cũng không khác biệt.
Đào Nhiễm hối hận vì kỳ nghỉ hè trôi qua quá nhanh nhưng cô cũng rất vui khi được gặp lại các bạn cùng lớp.
Cô ăn nói ngọt ngào, phóng khoáng hoạt bát, đừng nói là lớp Ba, thậm chí là toàn bộ cấp 3 này, Đào Nhiễm cũng rất nổi tiếng.
*Lớp của Đào Nhiễm là 11.3, gọi là lớp 3 năm Hai.
Chỉ là thành tích cô kém, kém đến muốn bệnh.
Theo cách nói của Trình Tú Quyên, não của cô mới phát triển một nửa, EQ của cô đã phát triển đầy đủ nhưnh IQ của cô đã chết từ trong phôi thai.
Đào Nhiễm sinh ra số mệnh đã là người không giỏi đọc sách.
Sau khi nghỉ hè trở về, học sinh lên năm Hai của trường cấp 3 ríu rít trò chuyện với nhau về những nơi đã đi trong kỳ nghỉ.
Bạn cùng bàn của Đào Nhiễm tên Đoạn Phân Phương, cô buộc tóc đuôi ngựa, người cũng ưu tú, nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Phân Phương có mối quan hệ không tồi với Đào Nhiễm, bởi vậy ngay khi thấy Đào Nhiễm bước vào lớp, mắt cô liền sáng lên.
"Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc cậu cũng tới rồi." Đoạn Phân Phương thở dài một tiếng, "Cậu cắt tóc à?"
Đào Nhiễm gật đầu: "Đẹp không?"
"Đẹp."
Đào Nhiễm còn chưa sắp xếp xong sách vở đã nghe thấy bạn cùng bàn có chút do dự: "Nhưng mình cảm thấy tóc trước của cậu nhìn đẹp hơn, rất đẹp."
Bây giờ mái tóc đó lại bị cắt như một con chó gặm, nếu không phải sau này còn dài ra chắc tiếc muốn chết.
Đào Nhiễm liên tiếp bị đả kích, cuối cùng cũng nhận ra sự thật mình có một mái tóc xấu xí, cô cảm thấy có chút đau lòng, chạm vào mái tóc trên vai: "Không sao đâu, nó sẽ mọc dài lại thôi. Tóc của tớ mọc rất nhanh, nửa năm nữa mọc dài trở lại rồi."
"Năm nay nóng quá, tớ thấy học sinh trong lớp đều đen đi, nhưng sao cậu vẫn không thay đổi nha."
Chẳng những không thay đổi mà còn muốn chèn ép người khác bằng dung mạo xinh đẹp trắng như ngọc này.
Đào Nhiễm cười nói: "Tớ chạy đi Băng Thành trốn nóng."
Hai cô gái đang tán gẫu, nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên quay lại: "Đào Nhiễm, cậu có muốn đọc truyện tranh "Ngược chiều gió" không?"
Đào Nhiễm lập tức nhìn lên, đôi mắt to dường như phát sáng: "Tập mấy vậy?"
"12."
"A, xem một chút nào, cám ơn nhé Trác Lương!"
Trác Lương ho khan một tiếng: "Không sao, tôi cũng thích đọc, cho cậu mượn trước cũng được, đọc xong trả lại cho tôi là được."
Đào Nhiễm vui vẻ nhận lấy.
Cô còn nghĩ rằng tập truyện này vẫn chưa được phát hành ra thị trường, thường là vào ngày 5, nhưng tập 12 này lại ra mắt đúng vào thời điểm khai giảng. Cô theo dõi bộ truyện tranh này đã lâu, thực sự rất vui khi Trác Lương "có cùng sở thích" với mình.
Lớp học ồn ào nhưng Đào Nhiễm vẫn đang đọc truyện tranh một cách chăm chú.
Không khí tiết giao mùa đan xen, gió xào xạc rung cành lá.
Phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, Đào Nhiễm vểnh tai lên nhưng vẫn miễn cưỡng ngước mắt lên, hai mắt vẫn cố chấp dán vào quyển truyện tranh.
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, trầm giọng: "Tôi tên Ngụy Tây Trầm."
Phần tự giới thiệu đến đây là hết.
Đào Nhiễm nghe thấy cả người run lên, lúc này đánh chết cũng không ngẩng đầu, nháy mắt cũng không muốn nháy mắt với hắn.
Chà, cha cô đã làm rất tốt, thậm chí còn xếp tên xấu xa này vào cùng lớp với cô.
Cô có thể cam đoan hắn chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của Trình Tú Quyên như "giám sát thành tích học tập của Đào Nhiễm ở trường".
Ôi, tim cô đau quá.
Truyện tranh đang đến đoạn nữ chính du hành thời gian đang sinh ly tử biệt với nam chính, bám chặt vào vách núi không buông tay.
Một màn ngược luyến tình cảm lâm li bi đát.
Đào Nhiễm mải mê xem đến nỗi quên cả cơn giận trong lòng.
Sau lưng phịch một tiếng, cô sợ hãi run lên, ngơ ngác ngước mắt lên.
Lại thấy khuôn mặt của Đoạn Phân Phương hơi đỏ lên, cố gắng che giấu sự phấn khích của mình.
Đào Nhiễm quay đầu lại, phía sau cô chỉ có một cái bàn, thậm chí còn phủ một lớp bụi mỏng.
Cô ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy, hắn lạnh lùng nhìn cô rồi quay đi.
Đoạn Phân Phương từ trên bàn lấy ra một cái khăn giấy, đưa cho người phía sau: "Bạn học, dùng cái này lau đi."
Ngụy Tây Trầm nhẹ nhàng nói: "Cám ơn cậu."
Giọng nói ấm áp, trong đó mang theo chút tình cảm.
Nhưng mà lời nói đó ngoài ý muốn lại làm cho anh trông dịu dàng hào phóng.
Đào Nhiễm trợn to hai mắt không thể tin được, chuyện gì xảy ra đây! Mặt biến sắc có thể nhanh như vậy sao?
Cô nhìn cô bạn cùng bàn, trông cô ấy thực sự ngại ngùng xấu hổ. Quỷ cũng nhìn ra được Đoạn Phân Phương đối với Ngụy Tây Trầm có cảm tình tốt ngay từ buổi ban đầu.
Đào Nhiễm: "..."
Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, bộ truyện tranh kia cũng khó có thể lọt vào mắt.
Ngày đầu tiên khai giảng thường không có bài học mới, giáo viên sẽ nói một vài điều cần chú ý và quá trình phân phát sách mới.
Có một người đáng ghét ngồi sau lưng, Đào Nhiễm ngay cả cổ cũng không muốn xoay, tư thế thẳng tắp khiến cả người sắp cứng đờ.
Giáo viên chủ nhiệm của họ là một nam giáo viên trung niên có giọng nói nhỏ nhẹ, tên là Trần Chí Cương. Thầy Trần hắng giọng: "Học kỳ 1 sẽ phân ban thành ban xã hội và ban tự nhiên, học kỳ mới sắp bắt đầu rồi. Tôi không biết có bao nhiêu học sinh thực sự thích ban tự nhiên, nhưng tôi hy vọng mọi người từ nay về sau sẽ thích nó. Thời gian tới mong các em giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ..."
Cuối cùng sau khi ra khỏi lớp, thầy Trần nói: "Ngụy Tây Trầm, tới văn phòng thầy một chuyến, những học sinh khác tan học thì nghỉ đi."
Đoạn Phân Phương nghẹn một tiếng, có thể coi như tan học rồi.
Đào Nhiễm chỉ phía sau cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Đoạn Phân Phương biết vừa rồi cô đang đọc truyện tranh nên giải thích: "Bạn học Ngụy tự giới thiệu xong, thầy Trần nói lớp không còn ghế nên bảo cậu ấy lên phòng học bỏ không trên tầng 4 lấy một chiếc lại đây, tạm thời để cậu ấy ngồi bàn cuối."
Họ vốn là bàn cuối, giờ trở thành bàn áp chót.
Đào Nhiễm khép đầu gối trên bàn, cảm thấy tuyệt vọng. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)
Nhiều bàn cuối như vậy mà anh ta không chọn, cố tình chọn phía sau cô, hoặc vì chống lại cô, hoặc vì anh ta là gián điệp do Trình Tú Quyên phái đến.
Bất kể là cái nào, cô ở trong lòng muốn đánh anh ta một trăm lần.
Một gương mặt mới trong lớp luôn khơi dậy sự tò mò của mọi người, vừa lúc Ngụy Tây Trầm đi đến văn phòng, cả lớp bùng nổ bàn tán.
Mấy hàng cuối cùng của Đào Nhiễm vốn là khu vực tập trung học sinh dốt nát buôn chuyện, nhất thời bên tai đều nói về Ngụy Tây Trầm.
Có nữ sinh không kìm được hưng phấn: "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh... Bạn học siêu cấp đẹp trai, vừa cao vừa đẹp mắt, phải đến 187 (cm)."
"Thầy Trần nói thành tích của cậu ấy còn siêu tốt."
"Giọng nói rất hay!"
"Mới vào lớp, chắc chắn không kịp có bạn gái đâu."
Đào Nhiễm: "..." Này, trái tim tôi đang rất đau đó.
Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: "Cậu ấy chuyển bàn ghế nhẹ nhàng như xách túi ni lông. Lại còn thật sự rất đẹp trai nha. Đào Nhiễm, cậu cảm thấy thế nào?"
Đào Nhiễm hắng giọng một cái, trịnh trọng nói: "Mình cảm thấy vẫn là bạn học Giang Diệp ở trường bên cạnh đẹp trai hơn. Anh ấy ăn mặc đẹp, cởi quần áo cũng đẹp, học lực tốt lại khiêm tốn, cười lên cũng đẹp."
*Vì Đào Nhiễm có cảm tình với Giang Diệp nên phần lớn Đào Nhiễm luôn gọi Giang Diệp là anh, xưng em dù hai người cùng tuổi.
Đoạn Phân Phương không nhịn được cười: "Cậu thôi đi, sao mình không cảm thấy cậu thật sự thích Giang Diệp nhỉ."
Đào Nhiễm này liền không phục, tại sao cả thế giới lại nghi ngờ tình cảm của cô dành cho Giang Diệp?
Cô nghiêm túc nói: "Là thật, là thật, mình thật sự rất thích Giang Diệp."
Phía sau bang lên một tiếng.
Trên bàn đặt một chồng sách, quạt trên đầu kêu kẽo kẹt, Ngụy Tây Trầm kéo ghế ngồi xuống bàn cuối cùng.
Đào Nhiễm nháy mắt ngậm miệng.
Ngay sau đó chuông vào lớp vang lên.
Đào Nhiễm chán đến chết tiếp tục đọc truyện tranh. Đoạn Phân Phương cũng nhàm chán, thấp giọng nói với cô: "Nhiễm Nhiễm, cậu vẫn không mặc đồng phục, nghe nói năm hai cấp 3 kiểm tra nghiêm ngặt, cậu không sợ làm như vậy sẽ bị kỷ luật sao? "
Đồng phục học sinh của trường trung học Cẩm Thành là áo trắng quần đen.
Vào mùa hè nóng bức, hầu hết học sinh đều xắn quần để giải nhiệt. Thực sự là không thể chịu nổi màu trắng đen này, đặc tính hấp thụ nhiệt ngoài trời và trong nhà đều giống nhau.
Nhưng Đoạn Phân Phương biết mấy người trong vòng tròn nhỏ của Đào Nhiễm không mặc đồng phục.
Đào Nhiễm, Kiều Tĩnh Diệu học năm cuối, Lam Hải Dương, Hứa Thâm, tất cả bọn họ đều không mặc chúng.
Đoạn Phân Phương liếc nhìn Đào Nhiễm, cô ấy thực sự rất xinh đẹp, là bộ dáng mà tất cả các cô gái đều muốn có.
Áo màu be, váy màu vàng tươi, đôi chân thon dài lộ ra, bên dưới là một đôi xăng đan trắng đơn giản mà xinh đẹp.
Đào Nhiễm thuận miệng nói: "Mặc như vậy nhìn đẹp hơn."
Bất kể ở đâu trên thế giới cũng sẽ luôn có những người không tuân theo các quy tắc.
Cô vẫn còn chút ngây thơ chưa biết thế sự, cũng không muốn bị ràng buộc bởi những luật lệ rườm rà.
Hai nữ sinh đanh thấp giọng trò chuyện.
Ngụy Tây Trầm nhướng mắt, nấn ná trên lưng cô một giây.
Anh mặc đồng phục trường trung học Cẩm Thành ngay ngắn, cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp rắn chắc cân đối.
Anh cầm một cây bút giữa các đầu ngón tay, nhanh chóng điều chỉnh vị trí của nó — vừa rồi nó ở tư thế ngậm một điếu thuốc.
Ngụy Tây Trầm vuốt ve cái kén trong lòng bàn tay, hơi híp mắt lại.
Anh đã từng là lão đại, nhưng bây giờ đúng là hổ xuống đồng bằng bị ...
Anh không nghĩ tới, hoá ra cô gái này cùng lắm chỉ là một nhóc nhát gan thối tha mà thôi.
Anh tùy ý lật vài trang sách, trang giấy sạch sẽ mềm mại chứa nội dung mà anh đã thuộc lòng.
Dù thế nào đi nữa, anh mới đến Cẩm Thành, vì vậy vẫn phải đóng vai học sinh giỏi tốt.
Sau khi tan học, Đào Nhiễm đang ngái ngủ lập tức tỉnh dậy vui vẻ rời khỏi lớp.
Lớp học của những người bạn lớp Ba trung học của cô ở lầu một, Đào Nhiễm vừa đi xuống lầu liền bị Kiều Tĩnh Diệu ôm vào lòng: "Tiểu Đào Đào vẫn còn sống. Không bị mẹ cậu đánh chết nha."
"Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm." Đào Nhiễm chào từng người một.
Lam Hải Dương mỉm cười gật đầu, Hứa Thâm huýt sáo trêu chọc Đào Nhiễm: "Thế nào, sau giờ học còn định đợi anh trai nhỏ Giang Diệp sao?"
Đào Nhiễm trong lòng có vài phần do dự, nhưng cô mới 16 tuổi còn non trẻ nên không cam lòng cúi đầu dưới ánh mắt giễu cợt của Hứa Thâm, vì vậy gật đầu nói: "Đương nhiên chờ rồi!"
Cũng đã đợi hai tháng rồi, còn sợ mấy ngày này sao?
Cô đi vài bước mới nhận ra mấy người kia vẫn chưa di chuyển.
"Các người không đi sao?"
"Đợi Lam Tấn."
"Có chuyện gì với hắn vậy?"
Lam Hải Dương lười biếng nói: "Không phải nghe nói ban các em có một học sinh mới chuyển đến sao? Nghe nói vừa hấp dẫn lại ranh mãnh. Không biết xảy ra chuyện gì mà đi đắc tội với Lam Tấn. Nó nói tan học dẫn người đi dạy dỗ tên kia làm người. Chúng ta đang đợi hắn xong việc."
Đào Nhiễm trong lòng nhảy dựng, bước chân dừng lại.
Lam Tấn vừa lộn xộn lại liều lĩnh ...
Ngụy Tây Trầm hắn...
Cô nghiến răng chạy lên lầu.
*Đào Nhiễm 16 tuổi, Nguỵ Tây Trầm khoảng 17 - 18 tuổi, là học chậm.