Không Tin Anh Yêu Thầm Tôi Đâu

Chương 4: Không phải người tốt



         Hứa Thâm vẻ mặt không thể hiểu được nhìn bóng lưng Đào Nhiễm, hỏi Kiều Tĩnh Diệu: "Cô ấy sao vậy?"

  Kiều Tĩnh Diệu cười nói: "Ồ, có lẽ là quên lấy đồ."

  Tiểu Đào Đào mạnh miệng mềm lòng sao, siêu đáng yêu.

  Đào Nhiễm chạy trở lại tầng ba, một lần nữa do dự ở cầu thang.

  Lúc này những người tan học đều đã rời đi gần hết, dưới lầu thỉnh thoảng có tiếng bước chân nhưng bên trên lầu ba lại yên tĩnh như cũ, khi cô cẩn thận lắng nghe lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của nam sinh.

  Lam Tấn nói: "Quỳ xuống lau giày cho ông đây, hôm nay tao tạm tha cho mày."

  Trái tim Đào Nhiễm lỡ một nhịp.

  Lam Tấn là em trai Lam Hải Dương nhưng lại càng ngỗ nghịch hơn, cậu ta là trùm lớp Ba, ngày thường hận không thể đem trần nhà lớp Ba chọc thủng, thậm chí đến Lam Hải Dương còn không chịu nổi. Không biết làm sao mà Ngụy Tây Trầm mới một ngày đã rơi vào tay hắn, bị kẹt lại ở trong phòng học.

  Đào Nhiễm vừa định xắn tay áo lên mới phát hiện trong mùa hè nóng bức này, cô không có ống tay áo để xắn.

  Nói thật, có lẽ mấy năm cô "rửa tay gác kiếm" không phạm tội, dần dần sẽ trở nên hèn nhát.

Cô hít một hơi thật sâu, rón rén đi về phía lớp học.

  Khuôn viên im ắng, mấy chiếc quạt treo đồng thời chạy, tiếng kẽo kẹt cũ kỹ khiến người ta khiếp hoảng.

  Đào Nhiễm mở cửa lẳng lặng nhìn vào, bắp chân có chút không nghe lời muốn giãy dụa.

  Tên khốn Lam Tấn này không chỉ mang theo những người ở lớp Ba mà còn cả tay sai của cậu ta từ lớp Sáu và lớp Tám.

  Về điểm này, trước kia khi bắt nạt người khác cũng khoa chân múa tay, cô liều nhất cũng chỉ có thể đánh hai cái.

  Đào Nhiễm có chút rụt rè.

  Kẻ xấu xa hai mặt này, cứu hay không đây?

  Nhưng người khác không cứu, đặt mình vào vị trí hắn ta đi. Lam Tấn có đánh con gái không? Có xem mặt mũi anh trai mình mà bỏ qua cho cô không? Cô đi giảng hòa mà bị đánh thì làm sao?

  Nếu biết sớm thì đã kéo Lam Hải Dương đến rồi.

  Cô sờ chiếc váy nhỏ xinh của mình, cảm thấy lo lắng.

  Nhóm thiếu niên đem Ngụy Tây Trầm vây kín mít đến nỗi cô thậm chí không thể nhìn thấy một mảnh góc áo của hắn.

  Trái tim của Đào Nhiễm lỗi nhịp, ngón chân cô ngay chớp mắt tiến đến ngạnh cửa.

  Trong phòng học phịch một tiếng.

  Cô vội rụt ngón chân lại, mở to mắt nhìn vào bên trong.

  Nam sinh mặc đồng phục đạp lên lưng Lam Tấn, cái bàn bên cạnh Lam Tấn đổ ập xuống.

  Ngụy Tây Trầm khóe miệng lộ ra tươi cười, nhưng lại chậm rãi lạnh lùng nói: "Quỳ —— con —— mẹ — mày."

  Những lời này cùng với hành động đánh đập của anh đã khiến hiện trường trong nháy mắt mất kiểm soát, đám thiếu niên xung quanh lao tới.

  Lòng bàn tay Đào Nhiễm đổ mồ hôi lạnh.

     Những người bên trong đánh thành một đoàn, Đào Nhiễm ngơ ngác nhìn "học sinh ngoan" mà mẹ cô gọi, đánh nhau xuống tay vừa tàn nhẫn lại thành thục.

  Tám thiếu niên kia trong tay anh như không.

  Cô đột nhiên nhớ tới chiếc bật lửa màu đen, xem ra ánh mắt Ngụy Tây Trầm có chút không thích hợp.

  Ngụy Tây Trầm dùng ngón tay cái lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

  Đào Nhiễm quay người, mím môi, nhẹ nhàng bước xuống lầu.

  Năng lực như vậy, đừng có dối gạt nhà cô chứ.

  Kiều Tĩnh Diệu hơi nhướng mày nhìn cô đi xuống lầu. Lam Hải Dương cau mày hỏi Đào Nhiễm: "Sao rồi? Cậu có biết người mà Lam Tấn muốn đánh không?"

Đào Nhiễm ngoảnh mặt đi, nhìn mặt trời đỏ hồng ở phía tây, ậm ừ nói: "Không quen biết."

  Cô búng dây đeo cặp sách: "Mấy người không đi thì tôi đi."

  Hứa Thâm hét lên rất nhiều sau lưng cô, nhưng Đào Nhiễm vẫn không quay đầu lại.

  Hứa Thâm tặc lưỡi nói: "Nhóc con này tính thật nóng nảy."

  Kiều Tĩnh Diệu cười nói: "Có người đắc tội với cô ấy, đi lên xem một chút đi?" Nhưng đừng để Lam Tấn làm chuyện càng thêm tồi tệ, chỉ dọa người ta thôi, đừng một tấc lại tiến thêm một thước.           ~

  Đào Nhiễm rời khỏi cổng trường, đi vài vòng thì đến cổng trường Thất trung bên cạnh.

  Điểm số ở trường Thất Trung tốt, cô thấy "anh trai nhỏ" ở bên đó cũng tốt, ngay cả cánh cổng cũng tinh xảo và đẹp hơn của họ.

  Cánh cổng khung thép vàng hình lưỡi liềm của trường cấp 3 nhà mình thì nhìn như nhà giàu mới nổi.

  Năm ngoái Thất trung chuyển một cây cổ thụ hơn trăm tuổi về trước cổng trường. Cây này có sức sống mãnh liệt, sau một năm cành lá đã xum xuê, phía dưới thay từ bồn hoa thành phiến đá trong suốt bóng loáng.  

           Thất trung treo rất nhiều đèn nhỏ xinh xắn quanh cây đại thụ, suốt hai tháng học kỳ trước, cô chỉ ngồi dưới gốc cây này đợi Giang Diệp tan học.

  Đào Nhiễm thở dài, bất đắc dĩ nhìn cây đại thụ, khả năng cô chỉ có duyên phận cùng nó làm bạn tốt chỉ trong hai tháng.

  Cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, thầm nghĩ dẫu sao da mặt mình vẫn còn mỏng, làm việc gì cũng phải biết tiến biết lùi, một vừa hai phải.

  Vì thế sẽ không quấy rầy cuộc sống của học sinh giỏi Giang Diệp nữa.

  Cô và Giang Diệp vốn dĩ đi về nhà cũng không tiện đường, học kỳ trước mấy người bọn họ đi theo anh, nói không chừng do cô phiền toái, mấy người bọn họ kia cũng cảm thấy phiền nhưng không nói ra.

  Cuối cùng cô cũng nhìn qua khuôn viên của trường Thất trung. Hai bên ngõ có hai hàng liễu thẳng tắp, ngoài ra không có gì khác.

  Mặc dù hôm nay đến muộn nhưng Giang Diệp vẫn như cũ không thèm để ý, cũng không đợi cô. Anh thực sự không có tình cảm với cô.

  Đào Nhiễm uể oải gọi xe về nhà.

  Về nhà mới phát hiện cha Đào đã trở lại.

  Khi Đào Hồng Ba vừa nhìn thấy Đào Nhiễm, ông mỉm cười vẫy tay: "Đào Đào đã về rồi, đến đây cha cho xem này, xem cha mang cái tốt gì về cho con này."

  Nỗi buồn trong lòng cô đã được tiêu hóa trên đường về nhà, Đào Nhiễm vội vàng ngồi xuống.

  Đào Hồng Ba mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động nhỏ có vỏ màu hồng.

  Đào Nhiễm ngay lập tức hoan hô một tiếng.

  Cô trong mơ cũng muốn có một chiếc điện thoại di động! Cầm chiếc điện thoại với lớp vỏ lạnh như băng trên tay, Đào Nhiễm cảm ơn Đào Hồng Ba và bật màn hình lên chơi tiếp.

  Trình Tú Quyên đi xuống cầu thang nhìn thấy cảnh này, bước tới vài bước tịch thu điện thoại của Đào Nhiễm.

  "Đào Hồng Ba, ông không cảm thấy điểm của con gái mình chưa đủ tệ sao?"

Đào Nhiễm sờ điện thoại còn chưa nóng tay, khẳng định không vui: "Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho con, con sẽ cố gắng học tập, được không?"

  "Không."

  "Mẹ, xin mẹ đó." Cô đan hai tay vào nhau, đôi mắt ngấn nước.

  Đào Hồng Ba cảm thấy có lỗi với con gái mình nên vội vàng hát đệm: "Đào Đào nói con sẽ học tập chăm chỉ, hãy tin con một lần đi."

  Trình Tú Quyên cau mày, có chút hận sắt không thành thép: "Được, lần sau chờ con thi hàng tháng xem kết quả, trong top 40 thì mẹ trả cho con."

  "..." Đào Nhiễm biết không thể lay chuyển Trình Tú Quyên, cắn răng nói: "Được ạ."

  Đào Nhiễm thầm nghĩ, lớp cô có tổng cộng 55 người, nếu mình gặp may nằm trong top 40 thì sao?

  Trái tim Đào Nhiễm đang rỉ máu, dứt khoát mở TV ra xem phim cho tiêu tan.

Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói của Trình Tú Quyên: "Tại sao Tiểu Ngụy vẫn chưa đến?"

  Đào Hồng Ba trả lời: "Chờ thêm một chút nữa, sẽ sớm thôi."

  Cô đột nhiên quay đầu lại: "Mọi người nói ai tới vậy?"

  Hoá ra vì Đào Hồng Ba về nhà nên ông cũng gọi điện cho Ngụy Tây Trầm từ sớm, hẹn anh đến nhà họ Đào ăn tối.

  Nhưng bây giờ đến khi Đào Nhiễm đã về nhà, Ngụy Tây Trầm vẫn chưa đến, Đào Hồng Ba cau mày hỏi Đào Nhiễm: "Đào Đào, không phải hai đứa cùng tan học sao? Con có thấy Tây Trầm không?"

  Đào Nhiễm: "... Khụ... khụ... Không có ạ.." Thực ra trong lòng cô cảm thấy Ngụy Tây Trầm sẽ không đến.

  Cô thấy trên mặt hắn có dấu vết đánh nhau.

  Nếu Ngụy Tây Trầm có bất kỳ điểm kiêng kỵ nào, anh ta sẽ không đến nhà cô cho đến khi bình phục vết thương.

  Dưới ngọn đèn pha lê, cô chống cằm, hơi nhếch khóe miệng. Mình có nên nói với cha mẹ mình về việc Ngụy Tây Trầm đánh nhau không nhỉ?

       Nhưng mà chưa cần quyết định, thiếu niên ngoài cửa đã bấm chuông rồi.

  Anh ướt đẫm mồ hôi nóng, ngược lại bên trong cánh cửa kia mát lạnh.

  Ngụy Tây Trầm hơi ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của cô gái trên sô pha. Anh bất động thanh sắc mà rũ mắt, hô to: "Chú Đào, chào dì Trình."

  Trình Tú Quyên cười nói: "Tiểu Ngụy đến rồi, mau vào đi."

  Đào Nhiễm nghĩ đến thái độ của mẹ cô đối với Kiều Tĩnh Diệu trước đây trái ngược với bây giờ, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

  Dưới ánh sáng chói mắt của đèn phòng, vết bầm xanh tím nơi khóe miệng Ngụy Tây Trầm đặc biệt gây chú ý.

  Đào Nhiễm cũng không tính là tốt, cười tủm tỉm nói: "Bạn học Ngụy, khóe miệng của cậu làm sao vậy?"

  Ngay khi cô nhắc tới, Đào Hồng Ba và Trình Tú Quyên cũng chú ý đến, ánh mắt họ dừng ở Ngụy Tây Trầm, chờ hắn giải thích.

  Ngụy Tây Trầm nhướng mắt, cười như không cười nhìn Đào Nhiễm: "Tôi bị đánh."

  Thành thật đến khó tin.

  Đào Nhiễm ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng lại, Trình Tú Quyên đã chọc ngón tay vào đầu cô: "Đào Nhiễm! Mấy ngày trước mẹ đã nói với con cái gì? Tiểu Ngụy mới đến đây, nhờ con quan tâm, kết quả ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện lớn như vậy!"

  Cô bị đổ oan đến chết, không phải cô đánh Ngụy Tây Trầm, hơn nữa đám người bắt lỗi kia nhất định còn thảm hơn Ngụy Tây Trầm.

  Đào Nhiễm phản bác: "Vậy tại sao người khác không bị đánh, hắn tới liền gây chuyện!"

  Ngụy Tây Trầm ánh mắt hơi trầm xuống, anh áp chế trong lòng địch ý, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi đã gây phiền phức cho mọi người."

  Anh đứng đó cúi đầu.

  Đào Hồng Ba chợt nhớ đến tháng Bảy năm nay.

        Cũng vào một buổi tối như vậy, ông bay đến trấn nhỏ Thanh Từ để đón cậu.

  Đó là một thị trấn tương đối cũ nát, những ngôi nhà trên phố đã xuống cấp từ lâu, sau khi lớp phấn trắng bong đi, chỉ còn lại những bức tường xám lốm đốm.

  Thiếu niên dựa vào cửa gỗ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn ông đi tới.

  Một phòng tang lễ được dựng lên ở sảnh phía sau cậu bé, trên đó có đặt một bức ảnh của mẹ cậu.

  Ánh nến lập lòe, Ngụy Tây Trầm toàn thân đồ trắng, ngữ khí ôn hoà gọi ông là chú Đào.

  Ngụy Tây Trầm bây giờ bình tĩnh như vậy, không ai có thể nghĩ rằng anh là một thanh niên vừa mới mất mẹ. Có lẽ trong lòng còn đau hơn nhiều, nước mắt cũng đã chảy hết.

  Đào Hồng Ba rất hiếm khi khiển trách Đào Nhiễm, bây giờ cũng trở nên trầm mặc: "Đào Đào!"

  Đào Nhiễm thấy hắn cúi đầu, trong lòng cũng thấy hụt hẫng, nhưng bây giờ Đào Hồng Ba khiển trách cô, cô ấy lại cảm thấy tủi thân khôn kể.

  Tại sao không ai nhìn ra Ngụy Tây Trầm có vấn đề?

  Cuối cùng Đào Nhiễm vẫn không cam lòng, thừa dịp cha mẹ trở về phòng trước, cô đi tới giật góc áo anh, ngẩng đầu nhìn lên, giọng lanh lảnh nói: "Ngụy Tây Trầm, tôi thấy anh đánh nhau, anh nhất định không phải người tốt!"

  Ngụy Tây Trầm cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy vạt áo mình.

  Trên mu bàn tay trắng như tuyết còn có thể nhìn thấy những đường gân xanh mờ nhạt, tinh tế đến mức nếu hắn nhéo một cái khéo có thể bỏ mạng.

  Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đầy vẻ bất bình và uỷ khuất sau khi bị tính kế, nhưng vẫn phải giả bộ quật cường hung ác.

  Anh chợt cảm thấy buồn cười.

  Anh nắm lấy cằm cô, đến gần cô thì thầm: "Ồ? Vậy thì sao? Đào Nhiễm."

  Biết thì làm gì được tôi?