Khúc Hát Của Tự Do

Chương 3



Tôi mò dưới đệm giường lấy ra hai mươi đồng, đó vốn là tiền sinh hoạt tháng sau tôi dành dụm cho Lưu Sinh.



Tôi mặc bộ quần áo rách đã bạc màu vì giặt nhiều, đeo lên chiếc túi màu xanh quân đội.



Tôi phải lên thành phố xem sao.



Dù cho có phải đối mặt với sự thật xấu xa không chịu nổi, tôi cũng phải tận mắt chứng kiến.



Khi người bán vé đặt tấm vé xe rẻ nhất đi đến thành phố kia vào tay tôi, trong lòng tôi lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.



Dường như đó là khúc dạo đầu của tự do.



3



"Trông mặt mà bắt hình dong", ở đâu cũng vậy cả.



Vừa lên tàu, tôi đã bị những người mua vé giường nằm và ghế mềm chen lấn xô đẩy, tai nghe đầy những lời lẽ ghét bỏ và phàn nàn.



Tôi chưa từng đi tàu hỏa bao giờ.



Trước đây đi bán rau trên thành phố, tôi toàn phải đi bộ mười dặm đến huyện, rồi ngồi xe ba bánh xóc nảy cả quãng đường, cuối cùng lại đi bộ thêm hai mươi dặm nữa mới tới nơi.



Lần đầu lên tàu, tôi không hiểu mấy cái biển chỉ dẫn, đi nhầm vào toa ghế mềm.



"Cô làm cái gì thế? Áo khoác dạ của tôi đây này, bị cô quẹt bẩn hết rồi, cô đền nổi không hả?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Một giọng nữ the thé vang lên, tôi lập tức xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.



"Xin lỗi, xin lỗi, tôi lần đầu đi tàu, không biết phải làm sao..."



"Đi tàu mà cũng phải học à? Đây không phải kiến thức thường thức sao? Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác này, vừa nhìn đã biết là đồ nhà quê, đừng bảo là cố tình trà trộn vào toa xịn của chúng tôi để ăn trộm đấy nhé?"



Nghe vậy, mặt tôi đỏ bừng lên.



Mọi người trong toa nghe thấy chúng tôi cãi nhau, có người thì thầm bàn tán, có người lấy khăn tay che mũi miệng, lại có người ôm chặt túi xách vào lòng, nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác.



Tôi siết chặt chiếc túi đeo chéo của mình, mặt đỏ bừng không nói được lời nào.



"Đồng chí, tôi thấy cô ôm sách vở, chắc hẳn là người có ăn học đàng hoàng. Lẽ nào sách vở dạy cô cách không phân biệt đúng sai, buông lời cay nghiệt với người lạ hay sao?"



Một giọng nữ trong trẻo vang lên, giải vây cho tôi.



Cô ấy rất đẹp.



Đôi mắt cô ấy sáng long lanh, bàn tay không có dấu vết lao động, còn quàng một chiếc khăn màu đỏ rực, vừa rạng rỡ vừa cuốn hút.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người gây khó dễ cho tôi biết mình đuối lý, hừ một tiếng rồi bỏ đi. Cô gái kia bước tới gần, khoác vai tôi:



"Đồng chí, cho tôi xem vé của cô nào, tôi đưa cô đến toa của mình."



Trong thoáng chốc, tôi hơi ngẩn ngơ, đến lời cảm ơn cũng không nói ra được.



Cô ấy rất giống tôi.



Đây tuyệt đối không phải tôi tự cao tự đại hay khoe khoang gì.



Cô ấy thật sự rất giống tôi của ngày xưa, không chỉ về ngoại hình, mà cả tính cách và khí chất nữa.



Trước khi bố mẹ tôi qua đời, tôi cũng là một cô gái tràn đầy sức sống, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, phóng khoáng và tự tại như vậy.



Tôi rưng rưng nước mắt cảm ơn cô ấy. Cô ấy nhìn thấy những nốt cước và vết chai sạn đáng sợ trên tay tôi, bỗng im lặng một chút.



Rồi cô ấy quyết định ở lại toa không ghế ngồi để trò chuyện cùng tôi, cố gắng tìm chủ đề để tôi cảm thấy tự nhiên hơn.



"Đồng chí, cô lên thành phố làm gì thế? Mấy hôm trước tôi về thăm bố mẹ, hôm nay quay lại trường học, cùng học với chồng tôi."



"Tôi... tôi lên thành phố tìm người hỏi chút chuyện."



"Vậy à? Nếu tiện đường, tôi có thể nhờ chồng tôi đưa cô đi một đoạn!"



Chúng tôi đang nói chuyện thì sắc mặt cô ấy có vẻ không tốt lắm, vừa chống eo nói chuyện với tôi, trán cũng rịn ra chút mồ hôi.



"Ngại quá đồng chí, tôi có thai rồi, sức khỏe không được như trước nữa."



"Cô có thai rồi ư? Cô mau về chỗ ngồi đi, mau nghỉ ngơi cho khỏe."



Tôi vụng về, thấy cô gái tốt bụng này vì mình mà làm đến mức này, cũng không biết an ủi cảm ơn thế nào, chỉ có thể nghĩ cách làm gì đó cho cô ấy.



Tôi rót cho cô ấy cốc nước nóng, cô ấy cười ngọt ngào với tôi:



"Không sao đâu, sắp xuống tàu rồi, nói chuyện với cô tôi cũng vui lắm."



Tôi dìu cô ấy xuống tàu, cô ấy nhận ra ngay chồng mình giữa đám đông.



"Chồng tôi ở đằng kia kìa, đi thôi, biết đâu chúng tôi lại quen người cô cần tìm thì sao."



Tôi cảm kích gật đầu, đỡ lấy eo cô ấy, chỉ sợ cô ấy có mệnh hệ gì.



Nhưng ngay giây sau, tôi bị một người đàn ông cao lớn đẩy ra, ngã sõng soài trên mặt đất.







 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com