Khúc Hát Của Tự Do

Chương 2





Dì Triệu thấy tâm trạng tôi không ổn, đứa thứ hai nhà bà lại khóc ré lên, nên đành giục tôi mau giặt tã, làm xong sớm lấy tiền về sớm.



Tôi bưng một chậu nước lạnh tới, Dì Triệu thấy tội nghiệp tôi quá, bảo tôi pha thêm chút nước nóng rồi hãy giặt.



Tôi vò đám tã, nhưng nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong làn nước đục ngầu, tôi lại không kìm được nước mắt.



Tiếng nước mắt rơi vào chậu gỗ khiến tôi xấu hổ, nhưng khi nghe Dì Triệu nói chuyện với Triệu chú về cậu con trai đang học đại học của họ, tôi lại không nén được mà dỏng tai lên nghe.



"Thằng Húc đi học trên thành phố rồi, một tháng hai mươi đồng sao đủ tiêu. Mình không thể để thằng Húc ở ngoài đó bị người ta coi thường được, gửi thêm cho nó mười đồng nữa đi, nhà mình lo được."



Nghe Dì Triệu nói vậy, tay tôi bỗng dừng lại, cả người cứng đờ vì kinh ngạc.



Chỉ cần ba mươi đồng là đã sống tốt lắm rồi sao?



Mỗi tháng tôi gửi cho Lưu Sinh tám mươi đồng, còn mình chỉ giữ lại bảy đồng để chi tiêu.



Lại còn phải tiết kiệm từ bảy đồng đó một ít để lên thành phố gọi điện cho anh ta.



Cuộc điện thoại mỗi tháng một lần, anh ta cứ nói đi nói lại mấy câu này:



"Tiền tháng này sao còn chưa gửi tới? Anh đến cơm cũng không có mà ăn đây này!"



"Người ta toàn được một trăm đồng một tháng, anh tằn tiện lắm rồi đấy, không đủ để người ta cười vào mặt à."



"Được rồi sao em lắm lời thế, anh ở ngoài này đi học vất vả, em ở nhà ăn sung mặc sướng, có gì mà kêu ca."



"Thôi thôi thôi, lười chấp nhặt với hạng người như em, em căn bản là không hiểu anh."

 



2



Tôi cầm bảy hào Dì Triệu đưa cho về nhà.



Bình thường chỉ có năm hào thôi, nhưng hôm nay Dì Triệu thấy tôi khóc lóc tội nghiệp quá nên cho thêm hai hào, bảo tôi về nấu bữa cơm tươm tất mà ăn.



Về đến nhà, tôi hiếm hoi không chuẩn bị lương thực cho buổi chợ phiên ngày mai như mọi khi, mà lại cầm phong bì thư lên lần nữa.



Tôi lại giở từ điển suốt một ngày một đêm, cố nhớ lại lúc bố mẹ còn sống đã dạy tôi nhận mặt chữ thế nào.



Nhớ lại mình cũng từng thuộc được đôi ba bài thơ, nước mắt tôi lại làm nhòe đi con chữ trước mặt.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngắn ngủi bốn năm, không ngờ tôi lại biến thành bộ dạng này.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi thức trắng đêm, đọc suốt một ngày một đêm mà vẫn khó lòng hiểu hết ý nghĩa của cả bức thư.



Đành phải lau khô nước mắt, lại cầm thư đến tìm thôn trưởng.



Nhìn vẻ mặt do dự của ông ấy, cùng ánh mắt né tránh của vợ thôn trưởng, tôi hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nói với họ:



"Chú trưởng thôn, thím à, hai người không cần giấu con nữa đâu. Con biết Lưu Sinh có người khác, có con ở bên ngoài rồi, con chỉ muốn biết còn chuyện gì khác nữa không thôi."



Hai người thấy không thuyết phục được tôi, đành phải đọc lại toàn bộ lá thư cho tôi nghe.



Tôi vốn tưởng mình đã đủ cứng rắn rồi, vậy mà sau khi biết toàn bộ nội dung, vẫn không cầm được nước mắt, khóc đến nghẹt thở.



Vợ thôn trưởng cũng rơm rớm nước mắt ôm tôi vào lòng, tôi run rẩy lắng nghe thôn trưởng đọc lá thư đó.



"A Sinh, cùng anh ngắm núi non hùng vĩ, biển cả bao la, em càng chắc chắn rằng kết hôn với anh là một quyết định đúng đắn."



"Quá khứ của anh thật đáng thương, nhưng may là mọi chuyện đã qua rồi. Em tin rằng tương lai của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc viên mãn."



"Đợi anh thu dọn xong hành lý ở quê nhà, chúng ta có thể cùng nhau đi nghe hòa nhạc. Bác sĩ ở Bắc Kinh nói nhạc cổ điển rất tốt để thai giáo cho con."





Lưu Sinh dùng tiền của tôi để nuôi vợ con trên thành phố.



Tôi đã quên mất mình về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ khi tỉnh lại thì đã là nửa đêm, trên bếp có một nồi canh gà.



Tôi hơi mơ màng, rồi đoán ra là vợ thôn trưởng nấu cho mình.



Tôi tự múc một bát, đôi tay quanh năm giặt đồ bằng nước lạnh nổi đầy nốt cước, giờ chạm vào chiếc bát nóng bỏng, cảm giác đau như muốn rách ra.



Trước đây lúc Lưu Sinh ôn thi đại học, tôi thường nấu canh gà cho anh ta uống, chỉ mình anh ta uống, tôi không nỡ ăn.



Tôi nhìn những mảng tường bong tróc trong nhà, lại nghĩ đến căn nhà nhỏ ấm cúng, ngăn nắp được tả trong thư.



Tôi nhìn tấm chăn bông liễu vá bảy chỗ trên người mình, lại nhớ trong thư nói đứa con chưa ra đời của họ đã có một tấm chăn chắp vá bằng vải tốt.



Ăn sạch sành sanh canh và thịt gà trong nồi, tôi cảm thấy không chỉ sức lực mà cả tinh thần cũng đang dần hồi phục.







 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com