Ta bị đích tỷ hãm hại, bán cho một gã thợ săn nơi thâm sơn cùng cốc.
Nam nhân ấy ngoài việc nghèo túng ra, mọi thứ đều tốt.
Đối với ta lại càng không có lời nào để chê, ta bảo hắn sang đông, hắn tuyệt chẳng dám sang tây.
Về sau, ta dẫn hắn một đường g.i.ế.c về kinh thành.
Đích tỷ vừa khóc vừa gào lên:
“Lẽ ra ban đầu ta nên g.i.ế.c ngươi cho rồi!”
Ta vô cùng tán thành:
“Chỉ là do ngươi diệt cỏ mà không diệt tận gốc, mới để ta gặp gió xuân mà sinh sôi trở lại.”
Vậy nên — Tất cả đều phải chết.
Chương 1:
Ta khẽ nhấc mí mắt, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, chẳng buồn để ý xem nam nhân cõng ta trên lưng muốn đưa ta đi đâu.
Liên tiếp bốn năm ngày chưa chợp mắt, thật sự quá mệt mỏi.
Lúc này mọi chuyện đã an bài, biết mình tạm thời chưa c.h.ế.t được, ta mới bắt đầu tìm hiểu thân phận người kia.
Kẻ đang cõng ta họ Cẩu, là một thợ săn trong núi.
Hắn có quan hệ không tệ với mụ tú bà ở kỹ viện trong huyện thành, dùng hai lượng bạc mua ta về làm thê tử.
Hắn sống nơi núi sâu rừng rậm, còn trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, biết chút quyền cước.
Trong lòng ta thầm nghĩ, cũng tạm được.
Là một người — có thể lợi dụng.
Lúc tỉnh lại lần nữa, bốn phía tối đen như mực, mùi ẩm mốc nồng nặc.
Ta hít nhẹ một hơi, thầm nhủ:
“Liễu Yên Nhiên, còn sống là tốt rồi, ngươi lấy tư cách gì để kén chọn?”
Bên cạnh vang lên một giọng nói:
“Nàng tỉnh rồi à?”
Giọng nói mang khẩu âm vùng biên ải.
Tiếp đó là tiếng sột soạt, một tia sáng yếu ớt lóe lên.
Ta cũng nhìn rõ khuôn mặt người kia.
Lông mày rậm, mắt to, môi mỏng đang mím chặt vì căng thẳng, trên mặt còn có vài vết nứt nẻ do mùa đông lạnh giá để lại, hắn châm đèn dầu, nâng lên đặt lên bàn nhỏ bên giường.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ta nấu chút gì đó cho nàng ăn rồi.”
Thấy ta im lặng không đáp, hắn tưởng ta nghe không hiểu, liền ra hiệu bằng tay.
Phòng tắm, thay y phục, rửa mặt… ta đoán được hắn đang nói gì, rồi cũng tìm được câu phù hợp với tình cảnh lúc này.
Ta mở miệng:
“Ta muốn đi nhà xí.”
Hắn mừng rỡ nói:
“Thì ra nàng không phải người câm!”
Rồi vội vã chỉ vào góc phòng:
“Bình tiểu tiện ở đó, ta đi nấu cho nàng chút gì ăn.”
Người sống ở đời, có ba việc gấp — hà tất phải giả vờ thanh cao.
Quần vừa tụt xuống, tiếng nước vang lên, bên ngoài chợt vang một tiếng “rầm”.
Chỉ cần ta không ngại, thì người ngại chính là người khác.
Cháo trắng đặc, vài miếng dưa muối.
Nếu là nửa tháng trước, Liễu Yên Nhiên - tiểu thư tướng phủ như ta, có nằm mộng cũng không ngờ sẽ có ngày sa sút đến mức này.
Ai bảo ta khinh địch?
Thắng làm vua, thua làm giặc, ta nhận.
Phía chân trời dần lộ ánh sáng.
Ta đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn mặt trời từ từ nhô lên.
Dưới vách núi, núi non trập trùng kéo dài bất tận, tầng tầng lớp lớp không thấy điểm dừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta của khi ấy, chỉ một lòng muốn trèo lên cành cao, vì di nương, vì đệ đệ mà báo thù.
Dựa vào dung mạo xinh đẹp để câu dẫn Thái tử, chỉ mong có thể trở thành nữ nhân của hắn, sinh hạ long tự, đợi đến ngày Thái tử đăng cơ xưng đế, dẫu không được làm Hoàng hậu, ta cũng có thể được phong làm phi tần.
Còn ta của hiện tại…
Thù — vẫn phải báo.
Còn Thái tử…cho dù ta có toàn mạng trở về, Thái tử cũng sẽ không cần ta nữa.
Việc vừa khổ sở, lại không thấy hy vọng, ta sẽ không làm.
Ta nghiêng đầu nhìn nam nhân đứng bên cạnh:
“Nói một chút về ngươi đi.”
“Hả?”
Thợ săn trong núi, sao hiểu được ẩn ý vòng vo của ta.
“Ngươi có thể gọi ta là Yên Nhiên.”
“Ta tên là Cẩu Đại.”
Ta kể với Cẩu Đại rằng, ta vốn là thiên kim của Tướng phủ, bị đích tỷ hãm hại, mới bị bán đến nơi thâm sơn cùng cốc thế này.
Hiện giờ, trước mặt hắn có hai con đường:
Hoặc đưa ta về, ta cho hắn một khoản bạc lớn, đủ để hắn an cư lập nghiệp ở bất kỳ đâu.
Hoặc giữ ta lại, từ nay về sau, trong căn nhà này, ta là người quyết định mọi việc.
Hắn phải làm những gì ta bảo.
Cẩu Đại chọn con đường thứ hai.
Hắn ngập ngừng nói:
“Ta chỉ là thợ săn nơi núi rừng, nàng là cô nương đẹp nhất mà ta từng gặp… ta…”
Ta hiểu rồi.
Nếu bỏ lỡ ta, hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp lại một nữ tử vừa biết chữ, có nhan sắc, lại xuất thân cao quý.
Nhưng hắn có lẽ không biết — trên đời này, phàm là thứ quá đỗi mỹ lệ, đều có độc.
Ta đưa tay sờ lên gương mặt mình.
Đích tỷ vẫn còn quá mềm lòng.
Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ rạch nát mặt nàng, g.i.ế.c c.h.ế.t ngay từ đầu.
Ta hỏi Cẩu Đại, trong tay hắn còn bao nhiêu bạc.
Hắn xoay người vào phòng, ôm ra một cái hũ sành đưa cho ta.
Ta đổ ra xem, liếc một cái liền không muốn nhìn lần thứ hai.
Toàn là tiền đồng mệnh giá nhỏ, cộng lại còn chưa được một lượng bạc.
Đừng nói báo thù, đến ăn no cũng khó.
Trước mặt hắn, ta vén áo lên, hắn hoảng sợ lùi về sau mấy bước.
Tưởng ta muốn cởi y phục dụ dỗ hắn?
Nghĩ cũng đẹp đấy.
Ta vén nhẹ phần áo yếm dưới bụng, khẽ bảo hắn đưa kéo lại.
“Không có kéo.”
“Dao làm bếp, đao cong, chỉ cần có thứ gì sắc đều dùng được.”
“Nàng… nàng đừng nghĩ quẩn… nếu muốn về nhà, ta đưa nàng về… ta ta ta…”
Cẩu Đại giọng run rẩy, ánh mắt hoảng loạn.
Tưởng ta muốn tự sát?
Hoàn toàn không có khả năng.
Ngay từ lúc biết mình trúng kế, ta đã nghĩ sẵn đến tình huống tệ nhất — hoặc chết, hoặc rơi vào kỹ viện.
Cho dù thật sự thành kỹ nữ, ta cũng không sợ.
Chỉ cần gương mặt này vẫn còn, luôn sẽ có kẻ ngu ngốc vì ta mà lao đầu vào lửa.
“…”
Ta vốn định cắt áo yếm, lấy tờ ngân phiếu giấu trong lớp vải ra.
Nhưng đột nhiên, ta lại không muốn nữa.