Khúc Hát Nhân Gian

Chương 2



Giờ quay về chẳng khác nào tự tìm đường chết.

 

Dù là đích tỷ, đích mẫu, hay phụ thân lạnh lùng tuyệt tình kia, vì sợ ta trở về liều mạng với họ, hẳn đã bố trí thiên la địa võng.

 

Chi bằng trước tiên ẩn nhẫn một thời gian.

 

Đợi khi Cẩu Đại hoàn toàn nghe lời, cam tâm vì ta mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng — lúc đó mới ra tay cũng chưa muộn.

 

“Cẩu Đại, trước giờ ta chưa từng chịu khổ, cũng chẳng chịu khổ nổi. Thế gian có câu, lấy chồng là để ăn no mặc ấm. Nếu ngươi để ta đói rét, ta có chân, tự nhiên sẽ rời đi.”

 

Cẩu Đại gật đầu lia lịa, cam đoan sẽ chăm chỉ săn bắn, tuyệt đối không để ta chịu đói, không để ta chịu rét.

 

Tối qua hắn không nhân cơ hội ngủ cùng giường với ta, cũng chẳng làm điều gì quá đáng, chỉ lặng lẽ trải ổ rơm dưới đất.

 

Người này — tâm tính không xấu.

 

Chỉ là… hơi ngốc một chút.

 



 

Việc đầu tiên ta sai Cẩu Đại làm, là đem hết đồ trong sơn động ra ngoài, quét dọn sạch sẽ lại một lượt.

 

Nếu hắn không muốn làm, vậy thì thu dọn đồ đạc, cùng nhau xuống huyện thành.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn lắc đầu như trống bỏi, xoay người bắt tay vào việc.

 

Chỗ ở của một nam nhân độc thân, sạch sẽ được bao nhiêu?

 

Từng đống từng đống không rõ là vật gì bị kéo ra ném xuống đất, bụi bặm bay mù mịt, sâu bọ bò tán loạn, chuột cũng hoảng hốt chạy trốn khỏi hang.

 

Mấy món bàn ghế đồ đạc không có cái nào còn nguyên vẹn, cái thì gãy chân, cái thì sứt góc.

 

Sơn động chắc là do người ta đục ra, bên trong chia thành hai gian.

 

Cạnh vách đá có khoét một ô cửa sổ, dùng tấm ván gỗ dày làm chốt.

 

Khi đẩy cửa sổ ra, ánh sáng mới len được vào trong.

 

Dưới cửa là một cái giường đất nối liền với bếp lò.

 

Mùa đông nơi biên ải, gió tuyết triền miên, lạnh thấu xương.

 

Nếu không có giường đất sưởi ấm, e rằng khó giữ được mạng sống.

 

Trong cùng đặt mấy thứ mà Cẩu Đại cho là quý giá, như kiếm, đao, dây gai, gùi tre, vài món làm từ da thú, một chum gốm đựng lương thực.

 

Ta nhìn thoáng qua, trong chum cũng chẳng còn bao nhiêu hạt.

 

Ngoài ra còn có chiếc áo da đen sì hắn mặc suốt mùa đông.

 

Một đống bừa bộn hỗn độn ấy, chính là toàn bộ gia sản của Cẩu Đại.

 

Cuộc sống bần hàn nơi núi hoang rừng thẳm như vậy, ta quả thật không chịu nổi.

 

“Cẩu Đại, ngươi không chịu xuống huyện, vậy chúng ta xuống trấn ở được không? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không bỏ trốn. Chờ khi an ổn rồi, ta sẽ cùng ngươi bái đường thành thân, sau đó viên phòng, trở thành đôi phu thê chân chính.”

 

“…”

 

Cẩu Đại ngẩn người tại chỗ.

 

Trợn tròn mắt, không dám tin nhìn ta.

 

Có thể thấy rõ — hắn đang do dự, đang giằng co, đang đưa ra lựa chọn.

 

“Ngươi nhìn xem chỗ này, có món nào còn dùng được chứ? Lại chẳng có món nào hợp với ta. Để ta sống giữa núi rừng sâu thẳm, ngươi đi săn, ta đến một người để trò chuyện cũng không có.”

 

Ta bước lên vài bước, nhẹ nhàng đặt tay lên n.g.ự.c hắn, ngước mắt nhìn, dịu giọng dụ dỗ:

 

“Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta — làm phu thê chân chính hay sao?”

 

“Cẩu Đại, ngươi thật sự không chịu vì ta mà thay đổi sao?”

 

Cẩu Đại căng thẳng đến mức nuốt nước bọt liên tục.

 

Hắn liếc ta một cái, rồi lập tức né tránh ánh mắt.

 

Môi run rẩy, phải mất một lúc mới đáp khẽ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Được.”

 

Ta bật cười thành tiếng:

 

“Vậy mau thu dọn đi, gom hết những món quan trọng mang xuống núi trước, mấy thứ linh tinh khác sau này quay lại lấy sau.”

 

Cẩu Đại nhét hết đồ vào trong căn phòng đá, rồi qua loa xếp mấy món, ta lấy làm khó hiểu:

 

“Chỉ mang bấy nhiêu thôi sao?”

 

“Vài hôm nữa quay lại lấy.”

 

Ban đầu ta chưa hiểu rõ. Mãi đến lúc đi được một đoạn, chân ta mỏi rã không đi nổi, hắn liền buộc bọc hành lý trước ngực, rồi cõng ta xuống núi.

 

“…”

 

Ta nhìn thấy mồ hôi hắn đầm đìa trên trán, dù thở dốc nhưng bước chân vẫn vững vàng đều đặn.

 

Giữa đường nghỉ lại cũng là vì ta nhìn thấy bụi dâu dại ven rừng, vừa đói vừa thèm.

 

Ta ngồi trên tảng đá, từng ngụm nhỏ nhấm nháp, Cẩu Đại đứng một bên, muốn nhìn mà không dám nhìn thẳng.

 

Trên đường đi, hắn còn ghé qua một hộ dân trong thôn mua hai cái bánh lớn.

 

Bánh vừa khô vừa cứng, ta xé nhỏ từng mẩu mà ăn.

 

Cẩu Đại đứng bên cạnh chăm chú nhìn.

 

“Nhìn ta làm gì? Ngươi ăn đi.”

 

“Ta… ta… ta không đói, nàng ăn trước đi.” Hắn luống cuống xua tay.

 

“Ta ăn không hết, ngươi ăn đi rồi còn đi tiếp.”

 

Một chiếc bánh, Cẩu Đại ăn mấy miếng liền hết. Ta đưa nửa cái còn lại cho hắn:

 

“Mau ăn đi.”

 

Hắn do dự một hồi mới đưa tay nhận lấy.

 

Rồi lại tiếp tục cõng ta đi tiếp.

 

Ta hỏi:

 

“Dưới huyện thành có món gì ngon không?”

 

“Hẳn là… có hoành thánh ngon, mì nước cũng ngon.”

 

“Còn gì nữa?” Ta hỏi.

 

“Bánh bao, màn thầu… cũng ngon.”

 

“Còn nữa không?”

 

“Những thứ khác…ta chưa từng được ăn.”

 

Quả thật là một kẻ đáng thương.

 

Tích góp từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc, dùng hai lượng bạc mua ta về — quả thật càng đáng thương hơn.

 

Chỉ cần sơ suất một chút là gà bay trứng vỡ, bạc trôi theo dòng nước, mạng cũng chẳng giữ được, bị ta tính kế rồi chẳng biết c.h.ế.t khi nào.

 

Từ sau trong núi đến huyện thành, đường thật sự quá xa.

 

Dọc đường, chúng ta còn ngủ lại một đêm trong ngôi miếu hoang Cẩu Đại thường trú ngụ.

 

Ta cũng không còn tâm trí đâu mà so đo chuyện xấu hổ hay không.

 

So với việc nhiễm phong hàn rồi mất mạng, ta thà xấu hổ tí còn hơn.

 

Vậy nên ta tựa vào n.g.ự.c Cẩu Đại mà ngủ.

 

Nam nhân thân nhiệt vốn cao, ta lại được một đêm ngủ yên ổn, ấm áp.

 

Cái món hoành thánh mà Cẩu Đại nhắc tới — thật ra chẳng ngon lành gì.

 

Nhưng nay ta đã chẳng còn là thiên kim Tướng phủ, không còn cái quyền muốn gì chọn nấy như thuở xưa.