Tuy Bình nhi nói, hai đứa trẻ đều ở phủ Nguyên soái, có người dạy dỗ, ăn mặc đủ đầy…
Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, lòng ta chỉ muốn quay về.
Thế là ta bàn với Cẩu Đại — ta về trước, hắn vào kinh.
Ta biết rõ, lần này hắn vào kinh không chỉ đơn thuần là để nhận thưởng, mà là để chứng kiến mọi sự phân tranh dần dần đi đến hồi kết.
Trước lúc chia tay, ta dặn dò:
“Cuộc tranh đoạt ngôi vị vốn mịt mờ hiểm ác, chúng ta là người của Tam hoàng tử, sau khi vào kinh, ít ra ngoài, tránh giao du với người ngoài. Nghe lời các ca ca ở Liêu gia, làm gì cũng phải cẩn trọng.”
Không thể không nghe, bởi hai đứa trẻ đang ở Thạch Đầu quan, tại phủ Nguyên soái.
Ta cũng đã bí mật nuôi dưỡng mấy chục người, dẫn họ trở về biên ải.
Nếu thật sự xảy ra biến cố, dù có phải tan xương nát thịt, cũng phải bảo vệ được hai đứa nhỏ cho chu toàn.
Hắn cứ yên tâm mà phấn đấu đi.
Có những lời ta không thể nói trắng ra, nhưng ta tin Cẩu Đại đều hiểu.
“Nương tử, đi đường bình an.”
“Chàng cũng vậy.”
Bình an vô sự, mọi việc hanh thông.
Sớm ngày trở về biên ải, cả nhà ta đoàn viên sum họp.
Khi gặp lại hai đứa nhỏ, ta nhớ ngày chia tay Cẩu Vọng, nó mới ba tuổi, giờ đây đã gần tám tuổi rồi.
Vừa thấy ta, lúc đầu còn không nhận ra, đến khi nhận ra rồi thì gào khóc nức nở.
Nguyệt nhi cũng bật khóc.
Hai đứa trẻ lao vào lòng ta, gọi liên tục:
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
“Chúng ta về nhà thôi.”
Phụ thân quả nhiên không giữ chúng ta lại.
Người thông minh đều hiểu — giữ mấy mẹ con ta lại thì sao chứ? Làm con tin ư?
Ông ta tin rằng, trong địa bàn của mình, nếu thật có chuyện xảy ra, chúng ta có muốn chạy cũng chẳng thoát.
Ta nghiêm cẩn dập đầu bái tạ:
“Tạ phụ thân mấy năm nay đã chăm sóc cho hai đứa trẻ, nuôi dạy chúng nên người.”
Ông ta đáp: “Chúng là cháu trai, cháu gái của ta, người một nhà không cần nói lời khách sáo. Đứng dậy đi.”
Tiểu thiếu gia và tiểu thư nhỏ trong phủ Nguyên soái, từ ăn mặc đến vật dụng đều là thứ tốt nhất.
Người hầu bên cạnh cũng không dám chăm sóc qua loa.
Nói ra thì dễ, nhưng để thực sự chu toàn như vậy, lại là chuyện chẳng hề đơn giản.
Ngôi nhà đã rời xa nhiều năm, nay trở về, so với lúc rời đi cũng không có quá nhiều thay đổi.
Chỉ là Trần thẩm đã già đi ít nhiều, Thông Thúy thì đã gả chồng, sinh được một đôi hài tử.
Ta rất nhanh đã thân thiết trở lại với hai đứa nhỏ.
Sau đó, cả ba mẹ con cùng nhau trông ngóng ngày Cẩu Đại trở về.
Từ Kinh thành đến Thạch Đầu quan xa xôi, tin tức truyền đến chậm chạp, nhưng phủ Nguyên soái có con đường riêng để thu thập tin tình báo.
Nghe nói, Cẩu Đại trong chiến dịch bình loạn lập đại công, được phong làm Tướng quân tam phẩm, hắn còn xin Hoàng thượng ban phong hàm Cáo Mệnh cho ta.
Hoàng thượng lại ban cho một tòa phủ đệ, nói rằng hắn phải ở lại Kinh thành thêm một thời gian rồi mới được trở về Thạch Đầu quan.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“...”
Xem ra Tam hoàng tử sắp bước lên đỉnh cao của quyền lực rồi.
Nhất định phải thành công mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta trở về Thạch Đầu quan trước mùa thu, chớp mắt đã sắp đến Tết.
“Mẫu thân ơi, bao giờ thì phụ thân về? Có về ăn Tết cùng chúng ta không?”
“Cái đó khó nói, nhưng phụ thân con nhất định sẽ về.”
Đông qua xuân tới.
Ta lại mua thêm ngàn mẫu ruộng tốt, thuê người cày cấy.
Ngày ngày dẫn hai đứa trẻ ra đồng, dạy chúng học chữ, học võ, tập săn bắn.
Một hôm, phủ Nguyên soái có người đến, bảo ta lập tức đưa bọn trẻ qua phủ:
“Tam hoàng tử… bây giờ không thể gọi là Tam hoàng tử nữa, mà phải gọi là Tân quân rồi. Tân quân vừa đăng cơ, đang lúc cần người, e là con rể sẽ phải ở lại kinh thành. Con chuẩn bị trước đi, đến lúc đó ta sẽ sai người đưa ba mẹ con vào kinh.”
Vào kinh sao?
Nơi ấy tuy là chốn phồn hoa phú quý, nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Dưới chân thiên tử, lòng người khó đoán.
Cẩu Đại không thể xoay chuyển được vòng xoáy nơi ấy.
“Phụ thân, tướng công tuy có sức mạnh hơn người, nhưng tính tình lại quá đỗi ngay thẳng, mưu lược không đủ. Kinh thành vốn không thích hợp với chàng. Kính xin phụ thân suy xét, để chàng trở về Thạch Đầu quan.”
“Con và các hài tử sẽ ở đây chờ chàng.”
“Biên cương cũng cần người trấn giữ. Không phải chàng, thì cũng là một người khác.”
Quả thực, nơi biên ải cũng cần có người gánh vác.
Mà người ấy, tốt nhất là người của nhà họ Liêu.
Phụ thân trầm mặc suy ngẫm.
Có lẽ… ông sớm đã nhìn thấu. Chuyện bảo Cẩu Đại ở lại kinh thành, rồi sai người đến nói muốn đưa ta vào kinh…kỳ thực chỉ là một phép thử.
Nhưng bất luận thế nào, ta tuyệt đối sẽ không đơn thân mang theo hai hài tử tiến về Kinh thành.
Đó là điều mà ta và Cẩu Đại đã sớm ước hẹn với nhau.
Dù hắn ở đâu, cũng phải chính hắn trở về đón mẹ con ta.
“Nếu các con đã quyết định, thì phụ thân cũng không miễn cưỡng. Dù các con ở nơi đâu, ta…vẫn mãi là người một nhà.”
“Phụ thân nói chí phải.”
Thê tử nhờ phu quân mà được tôn quý, Cẩu Đại được phong Tướng quân, ta cũng thuận thế mà được phong hàm Cáo Mệnh, ở nơi biên ải này cũng xem như là người có danh phận.
Như thế là đủ rồi.
Phú quý thêm nữa, nếu không có mạng mà hưởng, thì có ích gì?
Ta dẫn theo hai hài tử trở về nhà, lặng lẽ chờ Cẩu Đại trở về.
Hôm ấy, có hạ nhân từ ngoài hớt hải chạy vào:
“Phu nhân, phu nhân! Tướng quân về rồi! Tướng quân về rồi!”
Ta dắt hai hài tử bước nhanh ra cổng lớn.
Cẩu Đại vừa xuống ngựa, nhìn thấy chúng ta, khóe mắt đỏ hoe, nở nụ cười dịu dàng.
Ta nhẹ nhàng đẩy hai đứa con về phía hắn.
Chúng ngẩng lên nhìn ta, thấy ta gật đầu, mới nhỏ giọng gọi một tiếng:
“Phụ thân ơi…”
Rồi đồng loạt lao đến.
Cẩu Đại bế con trai đặt ngồi trên cổ mình, tay kia ôm lấy con gái, bước tới trước mặt ta, nắm lấy tay ta:
“Về nhà thôi.”
“Về nhà!”
Hết.