Ta nói với hắn:
“Trên đời này kẻ xấu rất nhiều, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn thì lại càng đếm không xuể. Ánh mặt trời chẳng thể chiếu rọi đến từng ngóc ngách của thế gian.”
Ta không rõ những lời ấy hắn có nghe lọt tai hay không, chỉ biết đêm đó — lần đầu tiên, hắn uống say.
Nằm trên giường, viền mắt đỏ hoe, hắn nghèn nghẹn bảo:
“Nương tử, ta muốn… ta muốn trở về núi.”
Khoảnh khắc ấy, tim ta như bị bóp nghẹt.
Ta dịu giọng đáp:
“Chờ ta… chờ ta báo thù xong, đợi bọn trẻ lớn thêm một chút, chúng ta sẽ cùng trở về núi, chỉ có ta và chàng, sống những ngày thật đơn giản — không mưu mô hãm hại, không tranh đấu lọc lừa.”
Sáng hôm sau, Cẩu Đại dậy thật sớm, khổ luyện võ nghệ, dốc sức đến mức quên ăn quên ngủ.
Bình nhi gửi thư tới, nói hai đứa trẻ vẫn khỏe.
Nguyệt nhi đã biết gọi “mẫu thân”, chỉ là trời quá lạnh nên chưa đi được.
Nhưng đợi đến sang xuân, chắc chắn con bé sẽ đi vững vàng.
Ta nhớ con.
Không biết trận chiến này còn phải đánh đến bao giờ.
Ta viết thư hồi đáp, dặn nàng chăm sóc bọn trẻ cho tốt, chờ ngày chúng ta khải hoàn trở về.
Chỉ là… e rằng Hoàng thượng đã vì chuyện nghịch tặc làm phản, tự xưng đế hiệu, mà giận đến mức long thể bất an.
“Đội quân nguyện ý liều c.h.ế.t vì Tam hoàng tử, ban đầu chỉ có vỏn vẹn một vạn người — vậy mà nay đã lên tới mười lăm vạn… “
“Tam hoàng tử quả thật là người biết nhẫn nhịn, biết chờ thời cơ.”
“Cũng giống như khi xưa — nếu khi ấy triều đình sớm phát hiện phế Thái tử đã bí mật nuôi tư binh, giấu long bào, lại còn cho xây mật đạo trong phủ Thừa tướng… thì mọi chuyện đã không đến mức này rồi.”
Chúng ta cũng đã chờ suốt mấy năm trời.
Trên triều, chuyện lập Thái tử khiến văn võ bá quan tranh cãi không thôi.
Lập ai cũng có người dị nghị: người thì ủng hộ Nhị hoàng tử, người hướng về Tam hoàng tử, cũng có kẻ đề danh Lục hoàng tử…
Chỉ có Tam hoàng tử đứng ra, nói việc phế Thái tử chưa được giải quyết, Hoàng thượng long thể vẫn còn tráng kiện, làm con thì nên tận hiếu, việc trọng yếu nhất bây giờ là vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bá tánh mà tận tâm tận lực.
Tóm lại, lời nói và hành động của Tam hoàng tử khiến Hoàng thượng vô cùng hài lòng.
Ngài lệnh cho hắn dẫn binh xuất chinh, nhất định phải sớm ngày khải hoàn.
Lần tái kiến Tam hoàng tử ấy, ta mới chợt phát hiện — ta và Cẩu Đại cũng đã quen biết gần mười năm rồi.
Tam hoàng tử mỉm cười nhìn ta, nói:
“Mắt nhìn cũng không tệ.”
Ta hiểu, hắn đang nói tới việc ta đã chọn được một người phu quân rất tốt.
Tam hoàng tử vừa đến, người nhà họ Liêu như tìm được chỗ dựa vững chắc, dẫn quân đánh trận hăng say như phát cuồng.
Quân phản loạn do phế Thái tử cầm đầu liên tục thua trận, cuối cùng bị vây chặt trong một tòa thành nhỏ, không còn đường lui.
Phế Thái tử và Tam hoàng tử đối đầu chính diện.
Trận ấy đánh suốt bốn ngày bốn đêm.
Lúc Cẩu Đại trở về, cả người đẫm máu, ta không kìm được, nước mắt tuôn như suối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nắm chặt cổ tay ta, nói:
“Đi, ta dẫn nàng đi báo thù.”
Ta loạng choạng đuổi theo, khẩn thiết hỏi:
“Chàng có bị thương không?”
“Không sao, ta không bị gì cả.”
Ngoài sân, Cẩu Đại đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, nhét vào tay ta một con d.a.o găm:
“Đừng khóc. Đừng sợ. Có ta ở đây.”
Liễu Như Huyên bị trói chặt bằng dây thừng, như một con cừu non chờ bị thịt.
Vừa thấy ta, nàng ta trừng mắt gào lên đầy oán hận:
“Là ngươi?! Sao lại là ngươi?! Sao ngươi còn chưa chết?! Khi ấy ta nên g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi mới phải!”
Phải. Khi ấy nàng ta nên g.i.ế.c ta.
Nhưng nàng ta đã không diệt cỏ tận gốc, mới để ta gặp gió xuân mà sinh sôi trở lại.
Mẫu thân của nàng ta vẫn giữ vẻ bình thản.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Xuất thân là tiểu thư thế gia, bao năm cao cao tại thượng, tưởng rằng ta không dám làm gì bà ta.
Nhưng đến khi ta một d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c của Liễu Như Huyên, sắc mặt bà ta bỗng chốc đại biến, giận dữ quát lớn:
“Dừng tay! Dừng tay! Là ta hại c.h.ế.t di nương và đệ đệ của ngươi! Có thù có oán thì tìm ta đây này, chuyện ấy không liên can tới tỷ tỷ ngươi!”
Tỷ tỷ?
Ta chưa bao giờ có tỷ tỷ nào cả.
Còn về Liễu phu nhân, chính bà ta đã khiến ta không còn di nương, không còn đệ đệ.
Ta liền bắt bà ta mở to mắt ra nhìn con gái mình bị ta g.i.ế.c chết.
Đó là nhân quả, là báo ứng.
Liễu Như Huyên mất m.á.u quá nhiều mà chết, c.h.ế.t trong thống khổ cực độ.
Liễu phu nhân như khóc cạn nước mắt, ánh mắt chỉ còn lại hận thù:
Hận ta ra tay độc ác, hận ta g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhi của bà ta, cũng hận bản thân năm xưa đã không diệt trừ ta tận gốc.
Vậy nên ta g.i.ế.c nữ nhi của bà ta, rồi lại g.i.ế.c cả bà ta, để mẹ con họ có thể đoàn tụ dưới suối vàng.
Liễu Thừa tướng thì ta không có cơ hội đích thân ra tay, nhưng Liêu Tam ca đã nhắn lời rằng: sẽ không để ông ta sống sót mà rời khỏi nơi ấy.
Cả nhà họ Liễu không ai thoát nổi.
Con cháu của Liễu Như Huyên và phế Thái tử, Tam hoàng tử càng không để một ai sống sót.
“Diệt cỏ mà không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua, ắt sẽ sinh sôi trở lại.”
Mấy cái đầu phản tặc, Cẩu Đại từng dẫn ta đến tận nơi xem xét rõ ràng.
Khi trở về nhà, ta mới thật sự bật khóc một trận dữ dội, khóc cho đoạn tình thân ngắn ngủi, khóc cho bản thân cuối cùng cũng đã buông xuống được thâm thù đại hận, từ nay chỉ sống cho chính mình.
Loạn đảng bình định xong, Cẩu Đại và bao người khác đều phải vào kinh luận công ban thưởng.
Nhưng ta không muốn đi.
Ta muốn trở về biên ải, muốn gặp lại con thơ.