Ăn mấy cái hoành thánh, uống vài ngụm canh, trong bát vẫn còn hơn nửa.
Cẩu Đại xác nhận ta không ăn nữa, liền bưng bát lên, không chừa một giọt nào.
Lúc đến khách điếm thuê phòng, chưởng quầy hỏi thuê mấy gian.
Cẩu Đại vội đến mức mồ hôi túa ra đầy trán, tay siết chặt bọc hành lý, không nói lấy một lời.
Ta biết hắn muốn thuê một gian.
Một là tiết kiệm tiền, hai là tiện trông chừng ta, sợ ta bỏ trốn.
“Thuê một gian thôi.”
Phòng hạng thấp nhất, trong phòng mùi gì cũng có, miễn cưỡng gọi là có thể ở được.
Cẩu Đại thì nhìn gì cũng thấy mới mẻ, quý báu, động tác dè dặt cẩn thận như sợ làm hỏng, cái dáng vẻ chưa từng thấy qua thế gian, thật khiến người ta không nỡ nhìn lâu.
Ta bảo Cẩu Đại đi mua cho ta một bộ y phục sạch sẽ thay, muốn kiểu gì, màu nào, kích cỡ ra sao đều nói rõ cả.
Hắn cầm túi tiền, mặt lộ vẻ khó xử.
“Sao? Không nỡ tiêu à?”
Cẩu Đại vội vàng lắc đầu:
“Ta… ta không biết mua.”
“Vậy cùng đi.”
Trên người ta đã bốc mùi chua và ẩm mốc.
Trong lòng đã bắt đầu tính toán — mua y phục, chỉnh trang lại bản thân, rồi tìm một căn viện nhỏ để ổn định cuộc sống.
Dựa vào mấy đồng tiền lẻ của Cẩu Đại, đương nhiên là không đủ.
Bên cạnh tiệm vải chính là tiền trang và tiệm cầm đồ.
Ngoài tờ ngân phiếu được khâu bên trong yếm, những thứ đáng giá trên người ta sớm đã bị lục sạch.
Lúc chuẩn bị bước vào tiền trang, Cẩu Đại lo lắng kéo tay ta lại:
“Đừng… đừng vào.”
“Ta vào đổi bạc.”
Ta bảo chưởng quầy đổi một trăm lượng bạc, chưởng quầy mừng rỡ như bắt được vàng, còn Cẩu Đại thì há hốc mồm kinh ngạc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngân phiếu một trăm lượng, sau khi quy đổi, được chín mươi lăm lượng bạc trắng.
Cẩu Đại nét mặt đầy vẻ không dám tin, cứ thế theo ta bước ra khỏi ngân hiệu, rồi đi vào tiệm vải — đến cả dáng đi cũng nhẹ bẫng như bay.
Sau khi hỏi rõ giá y phục:
“Hắn lấy năm bộ, ta lấy mười bộ.”
Tay nghề may vá của ta không tệ, nhưng ta không muốn tự làm.
Cũng giống như việc ta biết nấu ăn.
Ta có bạc, có thể sống sung sướng, vậy cớ gì phải tự mình chịu khổ?
Chuyện tương lai vốn khó lường, người ta không thể biết được là ngày mai sẽ đến trước hay tai họa sẽ ập đến trước.
Biết đâu ngày nào đó ta c.h.ế.t không toàn thây nơi hoang dã.
Chi bằng hôm nay cứ sống cho thật tốt đã.
Ta mua đậu tắm, dầu gội, lại đưa tiểu nhị mười văn tiền, hắn vui vẻ đi thay toàn bộ chăn đệm mới.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta ngồi bên cửa sổ, dùng tay chải tóc, trong đầu tính toán những món cần mua.
Cẩu Đại tắm xong, thay y phục mới rồi bước vào phòng.
Bước chân rụt rè, cả người đầy vẻ bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi ngồi kia.”
Ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, Cẩu Đại lập tức ngồi xuống.
Lúc ta bôi thuốc trị nứt nẻ cho hắn, cả người Cẩu Đại căng cứng, mắt đỏ hoe, chỗ nào cũng nhìn, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào ta.
“Mỗi ngày bôi ba lần, mười ngày là khỏi. Làm nam nhân của ta, không được nghèo, không được vô dụng, cũng không được thô kệch.”
Ta nghiêng người, mắt nhìn thẳng vào hắn:
“Nghe rõ chưa?”
Cẩu Đại gật đầu thật mạnh.
“Ngủ đi, mai chúng ta đến tiệm môi giới, tìm một căn nhà an ổn trước đã.”
Cẩu Đại thà rằng rét run không đắp chăn, cũng nhất quyết không chịu ngủ cùng giường với ta.
Giường đất rộng thênh thang, hắn lại co ro nằm tận mép trong, cách ta cả một khoảng xa.
Thôi kệ, hắn vui là được.
Tính cách tiết kiệm, rụt rè của Cẩu Đại như đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Hắn trừng mắt nhìn ta bôi gì đó lên mặt, làn da trắng mịn lập tức vàng vọt, từ mỹ nhân tuyệt sắc biến thành kẻ bệnh tật chẳng khác gì sắp chết.
“Ngươi biết vì sao ta phải bôi thế này không?”
“Người không quyền không thế, nhan sắc cũng là tai họa.”
Trước đó ta cũng làm y như thế, cả người bẩn thỉu, toàn thân hôi hám, mặt mũi lấm lem bụi đất, người khác chỉ liếc một lần đã muốn quay mặt đi, nào có ai buồn ngoái lại nhìn ta thêm lần nữa.
“Đi thôi.”
Chưởng quầy ở tiệm môi giới nói hiện có mấy căn viện đang để trống, trong lời úp mở rằng có một căn được quét tước sạch sẽ, xung quanh toàn là người nhà quan sai làm ở nha môn, kém hơn chút thì cũng là dân buôn bán mở cửa hàng, nói chung đều là người đứng đắn, không lo hàng xóm phức tạp.
Chỉ là — tiền thuê không rẻ, mỗi tháng mất đến một nghìn văn, xấp xỉ nửa lượng bạc.
Vừa nghe xong, Cẩu Đại đã lộ vẻ tiếc của.
“Đi xem đã.”
“Được được, phu nhân, mời theo ta.”
Chưởng quầy có một chiếc xe la. Chúng ta chất đồ đạc lên xe, ta ngồi trong xe, còn Cẩu Đại thì cùng chưởng quầy đi bộ theo sau.
Chưởng quầy vừa đi vừa trò chuyện với hắn, nói mười câu thì Cẩu Đại chỉ “ừ ừ” được hai tiếng.
Chưởng quầy dứt khoát quay đầu lại, bắt chuyện với ta, kể những điểm tốt của căn viện kia.
Huyện thành cũng chẳng rộng lớn gì, xe la đi khoảng một nén nhang thì tới nơi.
Dù đều là nhà cấp thấp, nhưng con hẻm này rõ ràng rộng rãi hơn các con phố khác, viện cũng lớn hơn, đầu ngõ có trẻ con nô đùa đuổi bắt.
Cũng có phu khuân vác rao bán kim chỉ, đồ ăn, rau xanh, thịt trứng, củi lửa.
“Phu nhân, đến nơi rồi.”
Vài gian nhà ngói thấp bé, nhưng ngói trông rộng và dày, trong phòng đều là giường đất.
“Người đừng coi thường tường đất, nó dày lắm, mái nhà cũng chắc chắn. Mùa đông chỉ cần nhóm lò đất là cả nhà ấm áp. Bàn ghế, tủ, nồi niêu bát đũa đều có sẵn, không cần tốn tiền mua thêm gì.”
“Thuê.”
Ta quyết định dứt khoát.
“Tiền thuê… phu nhân muốn trả thế nào?”
“Trả một năm.”
“Được được!”
Chưởng quầy lập tức lấy khế ước ra, ta xem sơ qua — trên đó viết rõ trong nhà có những vật dụng gì, nếu làm hư thì phải đền, v.v…