Chỉ là… chuyến vào núi lần này, hắn thực sự chỉ đi săn thôi sao?
Có biết nhận dạng thảo dược không?
Nghe nói trong rừng sâu ngoài quan ải có nhân sâm, chẳng lẽ hắn chưa từng thấy qua?
Đã bao giờ nghĩ tới chuyện, giữa núi rừng hoang vắng ấy, đốt chút than củi để dành cho mùa đông?
Đồ trong thành mang về quê đổi lấy lương thực, dược liệu, rồi đem lên huyện thành bán kiếm chênh lệch, chẳng phải cũng là một cách đó sao?
Xem ra — phải tìm một dịp, cùng Cẩu Đại nói chuyện một phen.
Cẩu Đại là kẻ không thể ngồi yên. Ở nhà thì tưới rau, bổ củi, hoặc trèo lên mái nhà kiểm tra. Không thì ra ngoài khuân hàng, kiếm được ba văn năm văn, mười văn tám văn.
Về đến nhà, lại đưa hết cho ta.
Ta nói với hắn chuyện đào dược thảo, đốt than, và đổi hàng với dân làng.
Hắn trầm mặc.
Liếm l.i.ế.m môi mới khẽ nói:
“Ta sẽ thử xem.”
Mùa hạ trôi qua trong thầm lặng.
Ta ít ra ngoài, nên chẳng cảm nhận được cái nắng gắt của mùa hè.
Tiền đồng Cẩu Đại mang về ngày càng nhiều, đống than trong chuồng cũ đã chất đầy, hắn lại dựng thêm một cái mới, chuẩn bị tích trữ nhiều hơn, mùa đông có thể dùng, cũng có thể đem bán.
Ngày nào hắn cũng đi sớm về muộn, đôi khi còn phải ngủ lại bên ngoài hai ba đêm, số tiền mang về đã đủ chi tiêu trong nhà, lại còn dư dả.
Ta nuôi một con ch.ó vàng, một con mèo vằn.
Nếu cuộc sống cứ bình lặng trôi như thế, dường như cũng chẳng có gì là không ổn.
Chỉ tiếc… có người lại không chịu buông tha cho ta.
Biểu huynh bên nhà mẹ đẻ của Tam hoàng tử, dẫn theo một nữ tử ăn vận nhã nhặn, gửi thiếp cầu kiến.
Ta cầm tấm thiếp, lật đi lật lại nhìn.
Phụ thân hắn là người nắm giữ mấy chục vạn đại quân nơi biên ải, cũng chính là cữu cữu ruột của Tam hoàng tử, ca ca ruột của Quý phi.
Hắn dò hỏi và tìm đến ta, chẳng qua là muốn moi ra chút bí mật của Tướng phủ, hoặc của Thái tử.
Bởi sau khi di nương và đệ đệ ta gặp chuyện, ta liền mượn cớ si mê Thái tử, cứ thế xoay quanh hắn, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để được gặp mặt.
Rất nhiều việc của Thái tử, người ngoài nhìn không thấu, cũng không đoán được — nhưng ta thì biết.
Tướng phủ có những bí mật gì, ta cũng biết.
Nếu gặp người này… có nghĩa là ta phải thực sự đưa ra lựa chọn của riêng mình – một khi lựa chọn, sẽ không thể quay đầu.
…
Ta một mình suy nghĩ mấy ngày liền, đến nỗi Trần thẩm và Thông Thúy đều không dám đến gần.
Ngược lại là Cẩu Đại về nhà, dè dặt đưa cho ta một chiếc vòng bạc được gói trong khăn đỏ.
Trước kia, đầu ta cài đầy trâm ngọc, vàng ngọc châu sa, càng rực rỡ càng tốt.
Còn hiện tại, trên người ta chẳng còn lấy một món trang sức.
“Cho ta sao?”
“Lúc đi săn bắt được vài con thú quý, lại có người tới đặt mua than, đưa cả tiền đặt cọc. Ta nhìn thấy chiếc vòng này… ra nghĩ đeo trên tay nàng nhất định đẹp lắm…”
Vòng có đẹp không ư?
Là người tặng vòng cho ta, tấm lòng hắn mới là điều quý giá.
Từ khi sống ở đây đến nay, từng đồng bạc hắn kiếm được đều đưa về nhà.
Chắc hắn chưa tiêu lấy một đồng cho riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiếc vòng bạc này — là món quà đầu tiên có người tự nguyện tặng ta, ngoài di nương và tiểu đệ ra.
Ta không cần tranh, không cần đoạt, cũng chẳng cần phải quỵ lụy mất hết thể diện.
Thái tử chán ghét ta, nhưng sẽ không để lộ ra mặt.
Vì phụ thân ta là Thừa tướng, thông qua ta, bọn họ có thể kết giao quyền lực.
Phụ thân cũng chẳng ưa ta, bởi khi di nương và tiểu đệ bị hại chết, ánh mắt ta quá lạnh lùng, quá oán độc.
Ông ta đã thẳng tay tát ta một cái, mắng là “nghịch nữ”.
Ta đeo chiếc vòng bạc lên tay, giơ lên cho Cẩu Đại xem:
“Đẹp không?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cẩu Đại gật đầu thật mạnh:
“Đẹp lắm.”
Nơi này đã bước vào thu, trời mỗi ngày một lạnh hơn.
Hắn định tìm thêm mấy người vào sâu trong núi đốt than.
Ta bảo Trần thẩm chuẩn bị lương khô, áo bông, chăn đệm cho hắn.
“Núi sâu lạnh hơn bên ngoài, ngươi phải giữ gìn thân thể. Ta ở nhà chờ ngươi trở về.”
Người Cẩu Đại tìm đều là dân trong thôn gần nhà cũ của hắn.
Một là quen biết, hai là họ muốn kiếm tiền, thể lực tốt, lại chịu làm.
Cẩu Đại kể những chuyện ấy, ta chăm chú lắng nghe, còn định đưa bạc cho hắn.
“Tạm thời chưa cần. Bọn họ muốn đổi lấy muối, đường, kim chỉ.”
Mỗi người cần một thứ khác nhau.
“Vậy khi nào cần tiền, ngươi cứ nói với ta.”
Cẩu Đại phấn khởi mang nhóm người ấy vào núi đốt than.
Còn biểu huynh bên nhà mẹ đẻ của Tam hoàng tử lại liên tục sai người mang thiếp tới.
Ta nghĩ mãi, cuối cùng cũng quyết định gặp hắn một lần.
“Lâu ngày không gặp, cô nương vẫn bình an chứ?”
Quả thật là người quen cũ.
Khi trước ta cứ như cái đuôi bám theo Thái tử, bọn họ nào có ít lần cười nhạo sau lưng.
“Liêu tướng quân, mời dùng trà.”
“Cô nương còn chưa biết sao? Thái tử đã thành hôn rồi, Thái tử phi chính là đại tiểu thư nhà họ Liễu.”
Tay ta khẽ run khi nâng chén trà.
Nước trà nóng bỏng tay, nhưng ta dường như chẳng còn cảm giác.
Kinh thành rộng lớn như thế, chẳng lẽ nữ nhi khuê các c.h.ế.t sạch cả rồi?
Phải cưới cho bằng được Liễu Như Huyên?
“Ha…”
Ta cụp mắt, khẽ bật cười.
“Một kẻ sa cơ thất thế như ta, Liêu tướng quân cần gì phải bày trò lừa gạt?”
“Cô nương hiểu lầm rồi, dù sao cũng là chỗ quen biết. Thuở nhỏ cô nương còn gọi ta là Liêu ca ca kia mà. Ở nơi biên ải, người quen tuy vẫn gặp được, nhưng có thể cùng chèo chung một chiếc thuyền… thật sự chẳng còn mấy ai.”
Lời nói nghe qua thật êm tai — nhưng vừa khéo léo, vừa giả dối.
Cái gọi là “cố nhân” nơi biên ải của hắn, chẳng qua là đám tội nhân bị triều đình lưu đày.