“Để bày tỏ chút thành ý, xin tặng cô nương một món quà nhỏ.”
Nữ tử bên cạnh Liêu tướng quân lập tức dâng lên một chiếc hộp gấm.
Bên trong là di vật của di nương ta để lại, cùng mấy món đồ chơi lặt vặt do đệ đệ tặng.
Ta nhìn những vật ấy, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ còn được thấy chúng nữa, càng không dám mơ có thể lấy lại.
“Hôm nay còn có một người từ kinh thành đến, Liễu muội muội chắc chắn sẽ muốn gặp.”
Bình Nhi được dẫn vào, vừa nhìn thấy ta liền mừng rỡ gọi lớn:
“Tiểu thư!”
“Bình Nhi…”
Tay nàng quấn đầy băng trắng.
“Tiểu thư, cuối cùng Bình Nhi cũng gặp lại người rồi… hu hu… tiểu thư…”
Ta dặn Thông Thúy đưa Bình Nhi đi rửa mặt, chải đầu trước.
“Liêu tướng quân, đa tạ ngài đã đưa Bình Nhi tới biên ải. Ta đích thực biết một vài chuyện, chỉ không rõ có ích gì cho Tam hoàng tử hay không thôi.”
“Nếu muội không chê, cứ gọi ta một tiếng A huynh. Phụ thân ta nằm mộng cũng mong có được một nữ nhi thông tuệ thanh tú như muội.”
Được nhận làm nghĩa nữ của Đại nguyên soái thống lĩnh tam quân — đúng là ta nhặt được một món hời lớn.
Tiền đồ của Cẩu Đại, cũng vì thế mà có hy vọng.
“Đợi Cẩu Đại trở về từ trong núi, chúng ta sẽ cùng Tam ca lên đường đến Thạch Đầu quan.”
“Vậy muội cứ an tâm thu xếp trong hai ngày tới, ta cũng sẽ đi gặp vài người bằng hữu, đến lúc ấy cùng nhau xuất phát.”
Ta không giữ hắn lại dùng cơm.
Bình Nhi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Liễu Như Huyên với Thái tử sớm đã gian díu với nhau. Việc tiểu thư bị hãm hại, nào phải chỉ một mình ả có thể làm được? Thái tử cũng đích thân nhúng tay vào!”
“Tiểu thư, bọn họ không chỉ hại người, mấy nha đầu, nô tỳ trong viện của người — kẻ bị đánh chết, kẻ bị đem bán. Nô tỳ bị bán vào kỹ viện, bị nhiều nam nhân dơ bẩn làm nhục. Khó khăn lắm mới trốn ra được, viết cáo trạng định kiện lên quan, lại bị bắt, bị đánh gãy tay. Nếu không có người của Tam hoàng tử cứu, nô tỳ… nô tỳ sợ rằng cả đời cũng không thể gặp lại tiểu thư nữa…”
Lời của Bình Nhi, ta tin — nhưng không tin hoàn toàn.
Đã hạ quyết tâm, thì không thể lại do dự, phân vân.
Chạng vạng, Liêu Tam không tới, nhưng người bên cạnh hắn đưa đến khế ước sở hữu nhà và đất của tiểu viện này, còn có một hộp gấm chứa ngân phiếu với nhiều mệnh giá khác nhau.
Ta đếm sơ qua, khoảng năm nghìn lượng.
“Tam gia nói, mời tiểu thư tạm thời dùng trước. Đến Thạch Đầu quan rồi, Đại nguyên soái còn có sắp đặt khác.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Năm nghìn lượng có thể mua được rất nhiều thứ.
Chẳng hạn thuê mười mấy hộ vệ, mua mười mấy con la, sắm sửa bông vải, vải vóc, muối và lương thực mang theo đến Thạch Đầu quan.
Năm ngày sau Cẩu Đại trở về, mọi việc ta đều đã thu xếp ổn thỏa.
Năm mươi nam nô trẻ tuổi khỏe mạnh.
Mười lăm con la.
Thuê tiêu cục vận chuyển lương thực cùng các vật dụng có thể bảo quản được vài năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đến Thạch Đầu quan, chúng ta thành thân. Sau đó chàng đến quân doanh tìm một chức vụ, Cẩu Đại, về sau chàng có thể đi được bao xa, hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của chàng.
“Chàng đừng thấy ngại chuyện dựa vào nữ nhân. Thời buổi này, kẻ muốn dựa vào nữ nhân nhiều không kể xiết, có thể dựa được mới là bản lĩnh.
“Nhưng trên chiến trường, mọi quân công đều chẳng liên quan đến nữ nhân. Phải chính chàng liều mạng đánh đuổi quân địch, chuyện đó ta không giúp được gì.”
Đây là một bước phản bội, là hành động đoạn tuyệt với gốc rễ, tổ tông.
Là cơ hội nghịch thiên cải mệnh của Cẩu Đại.
Không có đường lui nữa rồi.
…
Chỉ một việc Thái tử nuôi tư binh trong rừng sâu phía tây hoàng lăng thôi, đã đủ khiến Liêu nguyên soái lập tức nhận ta làm nghĩa nữ, bảo Liêu Tam thay ta chuẩn bị hồi môn. Cho ta gả đi thật rực rỡ phong quang, cùng Cẩu Đại bái đường thành thân.
Đêm động phòng hoa chúc.
Cẩu Đại căng thẳng đến mức đi cũng loạng choạng, tên nhát gan này còn định trải đệm ngủ dưới đất, bị ta kéo lại đè xuống giường đất.
“Chàng… có phải hối hận vì cưới ta không?”
Cẩu Đại liên tục lắc đầu:
“Không, không không! Ta chỉ… ta hồi hộp thôi.”
Hắn hồi hộp — ta cũng hồi hộp.
Ta đau — hắn cũng đau.
Nhưng rốt cuộc, chúng ta đã thật sự trở thành phu thê danh chính ngôn thuận.
Có trưởng bối làm chứng hôn, có đủ tam thư lục lễ, có hôn thư đàng hoàng.
Cẩu Đại — từ một thợ săn nghèo khổ nơi núi rừng, trở thành con rể của Đại nguyên soái, dẫn theo năm mươi nô bộc lập thành một tiểu đội, hắn là đội trưởng.
Từ ngày bước chân vào doanh trại, năm mươi người kia liền được xóa bỏ thân phận nô lệ, trở thành lương dân, cũng có thể dựa vào chiến công mà tranh đoạt tiền đồ.
Bọn họ ngày ngày luyện binh.
Mỗi lần Cẩu Đại trở về, người mệt rã rời, chỉ rửa qua loa, nằm nghiêng trên giường đất, tay cũng chẳng nhấc nổi.
Ta giúp hắn lau tóc, bôi thuốc vào chỗ bị nứt nẻ.
Hắn thường dùng ánh mắt tha thiết nhìn ta.
“Chàng nhìn gì thế?”
“Nàng thật tốt.”
Ta mỉm cười, bảo hắn mau ăn cơm.
Hắn ăn khỏe, ăn nhiều, ăn xong liền ngả xuống giường, chẳng bao lâu đã vang lên tiếng ngáy.
Thạch Đầu quan tuyết lớn phủ kín, gió lạnh thấu xương.
Có người oán than, có kẻ lười biếng, nhưng cũng có kẻ gắng sức.
Đội trưởng như Cẩu Đại — có nhà có cửa thì còn đỡ.
Về tới nhà liền có cơm canh nóng hổi, y phục, giày tất đều hong khô sẵn.
Còn những người chưa thành gia lập thất, họ ở lại trong quân doanh, quần áo và giày vớ đều ẩm ướt.
Các đội khác ta không quản được, riêng đội của Cẩu Đại — ta bỏ thêm chút bạc.
Mỗi ngày đều có thể uống hai lần nước gừng đường đỏ.