Khúc Nhân Gian

Chương 3



Ta nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, dù thở dốc nhưng vẫn rất vững vàng.

Giữa đường phải dừng lại nghỉ ngơi vì ta nhìn thấy quả dại ven đường, vừa đói vừa thèm.

Ta ngồi trên tảng đá ăn từng miếng nhỏ, Cẩu Đại đứng bên cạnh, muốn nhìn ta nhưng lại không dám nhìn thẳng.

Đi giữa đường, hắn còn ghé vào một ngôi làng mua hai chiếc bánh lớn.

Bánh vừa khô vừa cứng, ta phải xé ra từng miếng nhỏ mới ăn được.

Cẩu Đại đứng bên cạnh nhìn ta ăn.

"Chàng nhìn ta làm gì? Chàng cũng ăn đi chứ?"

“Ta, ta, ta... ta không đói, nàng cứ ăn trước đi." Cẩu Đại vội vàng xua tay.

"Ta không ăn hết chừng này đâu, chàng mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta còn phải tiếp tục lên đường nữa."

Một cái bánh, Cẩu Đại trong nháy mắt đã ăn xong, ta đưa nửa cái còn lại cho hắn.

"Mau ăn đi."

Hắn do dự một chút rồi mới đưa tay nhận lấy.

Hắn lại cõng ta tiếp tục lên đường.

Ta bèn hỏi huyện thành có món gì ngon?

"Sủi cảo ngon, mì nước cũng ngon."

"Còn món nào khác nữa?" Ta hỏi.

"Bánh bao, màn thầu cũng ngon."

"Còn gì nữa không?"

"Những món khác ta chưa từng được ăn."

Thật là một con người đáng thương.

Bỏ ra hai lượng bạc lẻ để mua ta, hắn đúng là đáng thương.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, hắn sẽ mất cả chì lẫn chài, tiền mất tật mang.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lại còn bị ta tính kế, không biết lúc nào sẽ mất mạng.

Từ trong núi đến huyện thành xa thật đấy, chúng ta phải nghỉ lại một đêm trong ngôi miếu mà Cẩu Đại thường hay tá túc. 

Ta cũng chẳng còn để ý đến chuyện xấu hổ hay không nữa, so với việc nhiễm phong hàn mà chết, ta thà chọn sống sót. 

Vì vậy, ta đã dựa vào lòng Cẩu Đại mà ngủ, nam nhân vốn dương khí thịnh, ta được ngủ một giấc thật ấm áp.

Món sủi cảo mà Cẩu Đại nói, hóa ra cũng chẳng ngon lành gì.

Nhưng ta giờ đã không còn là tiểu thư cao quý, muốn gì được nấy của Tướng phủ nữa rồi.

Ăn vài viên sủi cảo, uống vài ngụm nước dùng, trong bát còn thừa hơn nửa, Cẩu Đại hỏi đi hỏi lại xem ta có ăn nữa không, rồi mới bưng bát sang, ăn sạch cả cái lẫn nước.

Lúc vào trọ, chưởng quầy hỏi chúng ta cần mấy gian phòng.

Cẩu Đại sốt sắng đến toát cả mồ hôi hột, nắm chặt bọc đồ, chẳng nói chẳng rằng.

Ta biết hắn muốn thuê một gian.

Một là để tiết kiệm tiền, hai là để trông chừng ta không chạy mất.

"Một gian."

Căn phòng trọ đơn giản nhất, bên trong đủ thứ mùi tạp nham, chỉ có thể nói là tạm bợ ở được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cẩu Đại thì cứ nhìn đâu cũng thấy lạ, cẩn thận từng chút một, sợ chạm vào đâu lại hỏng thứ đó. 

Cái vẻ quê mùa chưa trải sự đời ấy, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Ta bảo Cẩu Đại đi mua cho ta một bộ y phục để thay, dặn dò rõ ràng cần mua những thứ gì, hắn cầm mấy đồng tiền trên tay với vẻ mặt khó xử.

"Sao thế? Chàng tiếc tiền à?"

Cẩu Đại vội vàng lắc đầu: "Ta không biết mua."

"Vậy thì cùng đi."

Người ta đã bắt đầu bốc mùi chua loét rồi.

Trong lòng ta đang tính toán, phải mua y phục, sửa soạn lại bản thân, rồi thuê nhà để ở.

Vài đồng tiền lẻ của Cẩu Đại thì chắc chắn không đủ rồi.

Cạnh tiệm may sẵn là tiệm ngân phiếu và tiệm cầm đồ.

Trên người ta, ngoài ngân phiếu được giấu trong yếm, thì những thứ đáng giá khác đã bị lục soát hết từ lâu rồi.

Lúc ta chuẩn bị vào tiệm ngân phiếu, Cẩu Đại vội vàng kéo ta lại: "Đừng, đừng vào đó."

"Ta đi đổi bạc."

Khi ta nói với chưởng quầy đổi một trăm lượng bạc, chưởng quầy mừng rỡ ra mặt, còn Cẩu Đại thì há hốc mồm kinh ngạc.

Một trăm lượng ngân phiếu đổi được chín mươi lăm lượng bạc.

Cẩu Đại vẻ mặt ngơ ngác, đi theo ta ra khỏi tiệm ngân phiếu, vào tiệm may sẵn. Hắn bước đi cứ như người trên mây.

Sau khi hỏi rõ giá cả y phục với chưởng quầy, ta nói:"Lấy năm bộ đồ cho hắn, mười bộ cho ta."

Tay nghề may vá của ta rất tốt, nhưng ta không muốn tự mình làm.

Cũng giống như việc ta biết nấu ăn vậy.

Ta có tiền, có thể sống một cuộc sống sung sướng, tại sao phải tự mình chịu khổ?

Ngày mai ra sao, tai họa nào đến trước, ai mà biết được. Biết đâu ngày nào đó ta sẽ c.h.ế.t gục giữa nơi hoang vu này, chi bằng cứ sống cho tốt ngày hôm nay.

Sau khi mua đậu tắm, cao gội đầu, ta cho tiểu nhị mười văn tiền, hắn vui vẻ thay toàn bộ chăn ga gối đệm bằng đồ mới sạch sẽ.

Tắm rửa sạch sẽ xong, ta ngồi bên cửa sổ, vừa dùng tay chải tóc vừa suy nghĩ về những thứ cần mua sắm.

Cẩu Đại tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới rồi bước vào.

Vẻ mặt hắn vừa bồn chồn vừa lo lắng.

"Chàng ngồi đó đi."

Ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, Cẩu Đại lập tức ngồi xuống.

Lúc ta bôi thuốc trị nứt nẻ cho hắn, người hắn cứ căng cứng, mắt đỏ hoe, nhìn lung tung khắp nơi, chỉ là không dám nhìn ta.

"Sau này mỗi ngày bôi ba lần, chừng mười ngày là khỏi. Làm nam nhân của ta thì không được nghèo, không được bất tài, lại càng không được xấu xí."

Ta nghiêng người, nhìn thẳng vào Cẩu Đại: "Chàng nghe rõ chưa?"

Cẩu Đại gật đầu lia lịa.

"Ngủ đi thôi, ngày mai chúng ta đến nhà môi giới, tìm một căn nhà rồi ổn định chỗ ở trước đã."

Cẩu Đại thà không đắp chăn, cũng không chịu ngủ chung giường với ta.

Giường đất rộng như vậy, mà hắn cứ co ro ngủ tận trong góc.

Thôi cũng được, hắn vui là được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com