Khúc Nhân Gian

Chương 8



Bình Nhi sẽ nhỏ giọng mắng Cẩu Đại không biết quan tâm đến ta, rồi lại sai bảo nha hoàn xoa bóp eo cho ta.

Tay Bình Nhi tuy rằng đã bị tàn phế, ngoài việc cầm thìa xúc cơm ra, thì không thể nhấc bất cứ vật nặng nào.

Nhưng miệng lưỡi nàng thì chưa bao giờ ngừng nghỉ, ngày nào cũng mắng Thái tử, mắng Liễu gia. 

Bình thường khi Cẩu Đại về nhà, nàng sẽ không mắng, chỉ khi chúng ta gần gũi phu thê xong, ta mệt mỏi phải nằm nghỉ hai ngày, nàng mới mắng.

Khi ở trước mặt Cẩu Đại, nàng lại rất chu đáo lễ phép.

Bình Nhi là nha hoàn mà di nương mua cho ta, cùng ta lớn lên, ngoài di nương và đệ đệ ra, nàng ấy chính là người thân duy nhất của ta.

Cho nên cho dù nàng có khả năng đã đầu quân cho Tam hoàng tử, trở thành tai mắt của người khác, thì ta cũng sẽ không vạch trần nàng.

Chỉ là ta sẽ đề phòng nàng một chút.

"Tiểu thư, tối nay người muốn ăn gì ạ? Hay là hầm một con gà mái già nhé, uống nhiều canh gà một chút để bồi bổ cơ thể? Nghe Trần thẩm nói hôm nay mua được một con cá rất to, một khúc kho, một khúc hấp, hoặc là nấu canh đầu cá đậu phụ cũng được ạ. Nấu thêm một nồi cơm nữa nhé, ngài ấy thích ăn cơm."

Ta mỉm cười đáp: "Ừ."

Con bé tham ăn này, chắc là nàng thèm ăn rồi.

Tiểu đội của Cẩu Đại gần đây đang luyện tập thương pháp, ta cho người rèn một cây thương dài bằng sắt tốt.

Cây thương này vừa đủ nặng, mũi thương cũng đủ sắc bén.

Chỉ cần hắn có thể sử dụng cây thương này thành thạo, thì việc thăng quan tiến chức chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Càng gần đến ngày Tết, Trần thẩm làm xúc xích, lạp xưởng, ta bảo bà ấy làm nhiều thêm một chút, mang một ít đến phủ Nguyên soái.

Dù sao đó cũng là cha trên danh nghĩa của ta.

Nhưng ta không đích thân đến đó, Liêu Tam kia lại tự mình đến tận cửa.

"Muội muội đoán xem ta mang gì đến cho muội nào?"

Nhìn bộ dạng hớn hở kia, ta biết ngay là nơi Thái tử nuôi dưỡng binh lính đã bị phát hiện.

Bí mật về mật đạo trong núi giả của Tướng phủ dẫn đến nơi nào cũng đã rõ ràng.

"Mấy tấm da chồn tuyết này chắc muội dùng được, còn có hai củ nhân sâm này, còn hộp vàng này, là quà gặp mặt Tam hoàng tử tặng cho biểu muội đây."

Xem ra ta đoán không sai, Tam hoàng tử đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

"Tam hoàng tử nhất định sẽ đạt được ý nguyện, chúng ta cũng sẽ đạt được ý nguyện."

Liêu Tam cười lớn: "Muội muội nói chí phải."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mấy ngày trước Tết, binh lính trong quân doanh được ra ngoài, mọi người đều kéo nhau vào thành ăn uống, có những kẻ gan to còn đi đánh bạc, vào kỹ viện.

Cẩu Đại dẫn tiểu đội của mình vào núi, nói là muốn đốt thêm ít than, chặt thêm củi, nếu có thể săn được thú rừng thì càng tốt, có thêm món ăn cho bữa cơm tất niên.

Họ đã trải qua mấy tháng huấn luyện, cả về thể lực lẫn sự nhanh nhẹn đều tiến bộ không ít, ta rất tin tưởng họ.

Nhất định họ sẽ thu hoạch đầy mình mà trở về.

Cũng có người rủ ta ra ngoài dạo phố mua sắm, nhưng trời lạnh như thế này, ta mới không muốn đi.

Ta giữ những vị khách này ở lại uống trà, ăn bánh ngọt. 

Bánh ngọt mà Trần thẩm làm cũng là nhất tuyệt.

"Cuộc sống của Cẩu phu nhân đúng là đáng ngưỡng mộ."

Không chỉ có Đại tướng quân làm chỗ dựa vững chắc, không ai dám ức hiếp, mà Cẩu Đại cũng không nạp thiếp, trên không có trưởng bối, cũng chẳng có chị dâu em chồng, mọi chuyện trong nhà đều do ta quyết định.

Cẩu Đại đi sớm về khuya, ít nói, tính tình lại tốt, luôn nghe lời ta, đồng lương nào cũng mang hết về nhà.

Cuộc sống này quả thật an nhàn, thư thái.

Nhưng cũng không thể kiêu ngạo tự mãn, đối với người đến, vẫn phải khen ngợi một phen.

Khen nàng phúc khí tốt, con cái đầy đủ, phu quân sự nghiệp rực rỡ, tương lai sáng lạn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trước khi rời đi, ta chuẩn bị cho nàng ít xúc xích và bánh ngọt, lễ phép chu đáo.

Cẩu Đại và những người khác mãi đến ngày hai mươi chín tháng Chạp mới trở về, khiêng theo thú rừng, than củi.

Đám người này vừa đông vừa hùng dũng oai vệ, khí thế ngất trời, khiến người ta nhìn vào cũng phải ghen tỵ.

Những con thú mà họ săn được, ta sai đầu bếp đem đi chế biến hết, ngày mai là đến Tết rồi, mọi người cứ vui vẻ hưởng thụ đi.

Đây cũng là cái Tết đầu tiên ta và Cẩu Đại ở bên nhau, nên dĩ nhiên phải ăn Tết cho thật trọn vẹn.

Mùng Hai Tết, chúng ta phải đến phủ Nguyên soái, xem như là con gái về nhà mẹ đẻ.

Cha nói Cẩu Đại rất được, nhưng cần phải chăm chỉ luyện tập thêm, cưỡi ngựa cũng phải tập, bởi vì khi ra trận g.i.ế.c địch, hai chân không bao giờ chạy nhanh bằng bốn chân.

Nói rồi, người còn tặng Cẩu Đại một con ngựa hãn huyết.

"Đi thử xem."

Cha vỗ vai Cẩu Đại.

Cẩu Đại hai mắt sáng rực: “Đa tạ nhạc phụ đại nhân."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com