Ngày đầu về phủ, trà thiếp thất vừa được hạ xuống.
Quý thiếp Trân di nương: “Thái tổ phụ của thiếp được thờ trong Thái miếu!”
Ta: “Ừm, ta sai người lập bài vị cho Thái tổ phụ của ngươi trong từ đường. Ngươi đến từ đường mà tâm sự với ông ấy, nếu chưa được một ngày một đêm thì xem như ngươi bất hiếu.”
Dắng thiếp Ái di nương: "Tỷ tỷ của thiếp là Nguyên phu nhân của Hầu gia! Thiếp là Dắng nữ!”
Ta: “Vậy thì ngươi cũng đến từ đường bầu bạn với tỷ tỷ của ngươi đi, vừa hay làm bạn với Trân di nương.”
Lương thiếp Liên di nương: “Thiếp… Thiếp là nữ nhi của Lương gia… không thể bị trách phạt hay đ.á.n.h g.i.ế.c…”
Ta: “Lương gia à? Vậy là đều biết làm hết mọi việc đúng không? Quản gia, mở một lớp học cho nàng ta đi, ban ngày dạy nha hoàn thêu dệt, ban đêm dạy lão quản gia nấu ăn.”
Tiện thiếp Tích di nương: “Hầu gia thương thiếp nhất, chưa từng bắt thiếp dậy sớm!”
Ta: “Vậy thì chắc chắn cũng không để ngươi ngủ sớm nhỉ. Người đâu, đổ cho nàng ta bốn bát canh tỉnh thần, kẻo buổi tối không có tinh thần hầu hạ Hầu gia không tốt.”
Bốn người cùng với quản gia đều sững sờ…
Ta rút khăn tay ra rũ nhẹ, lau khô từng ngón tay. Thật mới lạ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cũng không chịu đi dò hỏi ta họ gì tên gì, nữ nhi nhà chúng ta lợi hại lắm đó!
Ta là đứa con thứ năm của Tống gia, đấu Ngũ Khôi thua các tỷ muội, đành phải chấp nhận xui xẻo gả cho Trấn Bắc Hầu Lý Nguyên Đăng làm kế thất.
Hậu trạch của Lý Nguyên Đăng không nhiều người, nhưng lại vô cùng loạn, cả kinh thành đều biết đến những chiêu trò tranh sủng của họ.
Các khuê tú nhà bình thường thật sự không dám nhận thiệp nhà chàng.
Nhưng Tống gia thì khác, bởi vì trước đây ba vị tỷ tỷ của ta ở nhà chồng quá dữ dằn. Có người bắt tướng quân quỳ xuống, có người giúp Thế tử đấu thiếp, lại có người dỗ cho lão Vương gia ham sắc, g.i.ế.c người như ngóe thành một con mèo già.
Giờ thì cả kinh thành đều biết nữ nhi Tống gia chúng ta cứng cỏi, các bà mối tranh giành nhau dâng lên những miếng xương khó gặm nhất.
Những thiệp cầu thân đưa tới, cho chó, ch.ó cũng không gả, thật sự không có cái nào ra hồn.
Tuy nhiên, tất cả đều là những gia tộc huân quý.
Từ xưa đến nay phụ thân ta đã chẳng quan tâm nữ nhi nhà mình sống c.h.ế.t ra sao, vừa nhìn thấy công danh phú quý là hai mắt đã sáng lên, giống hệt như Trư Bát Giới trong Tứ Thánh Thử Thiền Tâm vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anan
Dựa vào kinh nghiệm đấu tranh phong phú mà ba khuê nữ trước đã tích lũy cho ông, ông biết rằng nữ nhi của mình trông thì hiền lành mềm mại, nhưng thực chất đều là Chân Hoàn đã hắc hóa. Ông thật sự không dám tùy tiện gả người nào đi cả, chỉ có thể bảo bốn tỷ muội chúng ta tự bàn bạc lựa chọn.
Ta xui xẻo nhất, uống nhiều rượu quá, tay bị chuột rút, thế là rơi vào cái miếu Diêm Vương này.
Trước mặt ta bây giờ là Quý thiếp Trân di nương mới quỳ được một canh giờ đã mềm oặt ngất xỉu, quản gia đến bẩm báo: "Nương nương… chuyện này…"
Ta thong thả thổi nhẹ chén trà trên tay: "Chuyện này cái gì mà chuyện này, Trân di nương không phải ngất, mà là Thái tổ phụ của nàng ta hiển linh, đang trò chuyện với thần thức của nàng ta đó. Không biết chừng lát nữa Thái tổ mẫu của nàng ta cũng đến, nếu bây giờ đưa nàng ta về phòng nghỉ ngơi, Trân di nương sẽ không gặp được Thái nãi nãi nữa. Cứ tiếp tục quỳ đi."
Lại qua một lát quản gia lại đến: "Nương nương, Ái di nương nói bị người đối xử khắc nghiệt, rất nhớ tỷ tỷ, khóc ngất ra trên đất…"
Ta đang ăn một miếng bánh: "Ái di nương được gả tới cùng Nguyên phu nhân, chắc chắn tình cảm giữa hai người rất khăng khít. Thế này đi, ngươi sai người chuẩn bị một cỗ xe, đưa nàng ta đi tảo mộ cho Nguyên phu nhân để khuây khoải nỗi nhớ."
Quản gia kinh ngạc: "Nhưng Nguyên phu nhân được mai táng ở Sơn Đông mà."
"Vậy thì cứ đi Sơn Đông thôi, ai bảo nàng ta nhớ tỷ tỷ làm gì."
"…"
Ta đưa tay chống cằm, nhìn Liên di nương yếu ớt mềm mại và Tích di nương bị ta đổ canh tỉnh thần mà mắt trợn tròn như hai hạt châu thủy tinh: "Hai người các ngươi muốn ngất hay muốn khóc đây?"
Hai nàng vội vàng lắc đầu.
Đặc biệt là Tích di nương vừa lắc đầu cả người cũng lắc lư theo, có lẽ đầu óc nàng ta đang vô cùng hưng phấn, cơ thể cũng khó kiểm soát.
Lúc này ta mới phất tay cho các nàng lui xuống.
Đến bữa tối, Lý Nguyên Đăng từ quân doanh về nhà, thấy bốn thiếp thất đều không ở bên cạnh thì tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc: "Không phải thường ngày bốn người này ồn ào nhất sao, sao hôm nay không thấy ai thế?"
Ta thầm đảo mắt, thích ồn ào đến vậy, chàng cưới thiếp làm gì, nuôi một ổ chim sẻ còn hơn, vợ cũ của chàng cũng sẽ không c.h.ế.t.
Nhưng nghĩ lại thì dù sao ta cũng mới về làm dâu, vẫn phải giả vờ một chút, cho người ta thấy rằng Tống gia chúng ta vẫn có chút gia giáo.
Ta chỉ cười đáp: "Chắc là mấy vị di nương lo liệu việc cưới hỏi của Hầu gia mệt quá nên đi nghỉ rồi."
Lý Nguyên Đăng "ồ" một tiếng rồi không hỏi nữa. Ta vừa gắp thức ăn cho chàng vừa nghĩ, chàng là một võ giả, quanh năm chinh chiến bên ngoài, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện thăng trầm chốn quan trường, càng không để tâm đến việc tranh đấu nội trạch. Thảo nào lại dung túng cho các thiếp làm loạn hậu trạch đến nông nỗi này.
Chắc là ba năm nay thỉnh thoảng chàng mới về, bị bốn vị này đeo bám làm phiền, nói là cưới vợ, chẳng qua là muốn cưới một quản gia nội trạch mà thôi.