Hừ, chàng lơ là việc nội trạch khiến cho cả nội trạch quá vô phép tắc. Nhìn dáng vẻ hăng hái của mấy vị kia, chắc là toàn chạy khắp phủ để quyến rũ đàn ông.
Để ta quản căn nhà nát này của chàng, không cho ta tiền thì thôi, nhưng không cho quyền thì không được.
Ta gắp măng kho thịt mỡ cho vào bát chàng, cười nói: "Hầu gia, người ta thường nói tân hôn ba ngày lớn hơn trời, nhưng sau ba ngày, chúng ta vẫn phải sống qua ngày. Thiếp nghĩ mình vẫn còn trẻ, chi bằng sớm học hỏi việc quản lý sổ sách trong phủ. Khi giao phù hiệu quản gia cũng không bị người đời chê cười."
Lý Nguyên Đăng thờ ơ nói: "Mọi việc trong phủ đều do nàng làm chủ, muốn gì cứ dặn quản gia là được."
"Hầu phủ to lớn thế này, làm sao nói làm chủ là làm chủ được?" Ta khéo léo dụ dỗ.
Lý Nguyên Đăng cúi đầu ăn cơm, mắt cũng không ngẩng lên: "Nếu có ai không phục nàng, cứ nói quản gia, dùng quân côn mà xử lý."
Ta chỉ chờ câu nói này. Ta ngước mắt lên nhìn mấy bà quản sự đứng bên cạnh, bọn họ giật b.ắ.n mình, vội vàng cúi đầu.
Bữa cơm này thật ngon, có được quyền tuyệt đối quản lý hậu trạch, những ngày sau ta cũng sẽ dễ thở hơn nhiều.
Cùng chàng dùng bữa xong, hai người ngồi đối diện nhau thưởng trà, ta đột nhiên muốn trêu đùa: "Tên của bốn vị di nương đều do Hầu gia đặt lại sao?"
Lý Nguyên Đăng uống trà: "Ừm, tên cũ của các nàng ấy gọi dễ bị líu lưỡi. À, đúng rồi, nàng tên gì?"
Ta trợn mắt nhìn lên: "Nếu Hầu gia thích ban tên đến vậy, chi bằng ban cho thiếp một cái tên đi."
"Nàng thực sự muốn ta đặt sao?" Chàng hơi chần chừ.
Ta nghĩ ngợi một lát, bỗng nhớ ra hình như chàng không biết chữ, rồi lại nghĩ đến bốn vị Trân Ái Liên Tích kia, tên là Trân Trân Ái Ái Liên Liên Tích Tích, e rằng cũng là do chàng đọc cuốn Tây Du Ký trên tay mà ra…
Chàng cứ tùy tiện lấy chữ thế này thì làm sao đặt được cái tên hay ho như truy hoa lưu nguyệt cơ chứ?
Ta lập tức cẩn trọng, chỉ vào phó tướng bên cạnh chàng hỏi: "Hắn tên gì?"
"Hổ Tiên."
"…" Ta lại chỉ vào một tiểu tư khác: "…Vậy hắn thì sao?"
"Cẩu Bảo."
"…"
Lý Nguyên Đăng thấy ta không nói gì, tưởng ta đang chờ chàng ban tên.
Tuy ngay thẳng, nhưng chàng lại biết khiêm tốn, Lý Nguyên Đăng nhìn ly rượu ngưu hoàng các thị nữ đang dọn trên bàn: "Ta thật sự không giỏi đặt tên cho lắm… hay là gọi nàng…"
"Không cần đâu!! Dù sao vẫn phải làm phiền Hầu gia gọi khuê danh của thiếp đi ạ!"
Lý Nguyên Đăng ngước mắt nhìn ta: "Khuê danh của nàng là…"
"Lương Ngọc."
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lương Ngọc?" Chàng nhấm nháp hai chữ này, đột nhiên cười: "Tên hay. Đúng là dễ nghe hơn cái tên ta nghĩ."
Trong lòng ta thầm phỉ báng: Phàm là tên con gái nhà bình thường cũng dễ nghe hơn cái tên chàng nghĩ.
Vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt chàng, ta chớp chớp mắt, sờ sờ ngực.
Hôm qua chỉ lo động phòng mà không nhìn kỹ…
Người này… trông cũng vừa mắt phết nhỉ…
Nghĩ đến đây, xương sống ta tê dại, chợt run lên, nhớ đến đại tỷ đã chờ Hộ Quốc tướng quân mười một năm, gả cho hắn một tháng đã bị khiêng về nhà, ta ra sức lắc đầu.
Thích nam nhân thì xui xẻo cả đời, xót xa nam nhân thì xui xẻo ba đời.
Đằng nào thì cũng là sống cùng ai đó, cứ thế mà sống tạm đi, còn hơn là đưa cả trái tim mình ra mặc người ta chà đạp.
Ta đang ngẩn người, chợt phát hiện Lý Nguyên Đăng đang lặng lẽ nhìn ta, ta chớp chớp mắt, chàng hỏi: "Trên thiệp cưới nói nàng tuổi Mùi sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng vừa nãy trông nàng giống như con trai của Đại Hoàng đang vẩy nước vậy."
"Đại Hoàng là…"
"Con ch.ó săn ở trường luyện võ."
Khóe môi ta giật giật: "Thật không hổ là Hầu gia, ngài còn biết ch.ó săn đẻ con gái hay con trai, sao ngài không ban cho nó một cái tên?"
Lý Nguyên Đăng nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm túc nói: "Cảm ơn phu nhân đã khen, ta sẽ nghĩ cho nó một cái tên."
Ta kinh ngạc, đây chính là cái gọi là trai thẳng trong truyền thuyết sao? Đại ca ơi, ta đâu có khen chàng đâu chứ!!!
Ta rất buồn bực, nhưng khi đại tỷ, tam tỷ và tứ tỷ đến lại không một ai thương xót ta, tam tỷ và tứ tỷ cười ngả nghiêng, ngay cả đại tỷ cũng mím môi, khóe mắt tràn ngập vẻ thích thú.
Từ nhỏ ta đã mất mẹ, gần như là được đại tỷ ôm trên đầu gối mà lớn lên. Từ khi tỷ tỷ gả cho vị tướng quân kia thì không còn cười nữa, đây là lần đầu tiên sau khi hòa ly tỷ tỷ có thể vui vẻ thoải mái đến vậy.
Lòng ta cũng vui lây, ôm cổ đại tỷ, lén lút ném hạt dưa về phía tam tỷ và tứ tỷ: "Các tỷ tỷ không giúp ta, còn chê cười ta! Đại tỷ giúp ta đ.á.n.h các nàng đi!"
Tam tỷ cười nói: "Muội còn cần bọn ta giúp sao? Ta thấy chiêu trò của muội không tồi, bốn người kia cũng yên tĩnh hơn nhiều rồi."
"Chẳng qua mới là lần giao phong đầu tiên thôi, sau này còn nhiều chuyện náo loạn lắm."
"Sớm biết muội lợi hại thế này, đáng lẽ phải gả muội cho lão công nhà ta mới phải, đỡ cho ta phải chịu bao nhiêu phiền phức." Người tứ tỷ mềm mại như một đám mây, giọng nói cũng mềm mại.
"Cẩm Thư." Đại tỷ khẽ trách: "Đừng nói bậy."
"Ta nói bậy gì chứ, nha hoàn vắt mũi chưa sạch này giấu tài với chúng ta đó. Nếu muội sớm ra tay thì bây giờ người cùng Thế tử An Nam đấu với tiểu nương không phải là ngươi sao?"