Khuê Lục - Lương Ngọc

Chương 13



Ta: “…”

 

Phải nói là, làm thiếp của Lý Nguyên Đăng thật sự rất “trong sạch” nha, nếu không sao mà lần lượt từng người một lại sinh ra oán hận vì chuyện này chứ.

 

Xử lý xong việc phủ, Lý Nguyên Đăng kéo ta vào trong các.

 

Chàng ngồi đó, ta đứng bên cạnh chàng, rồi chàng nắm lấy tay ta: “Có phải nàng đang tức giận không?”

 

Ta cố giật tay nhưng không giật ra được, liền bĩu môi: “Thiếp có gì mà phải tức giận chứ, có thể bị Hầu gia lợi dụng là phúc của thiếp, ít nhiều cũng chứng minh thiếp có ích hơn Thôi thị một chút.”

 

Lý Nguyên Đăng thở dài: “Là kế hoạch của ta không chu toàn, làm nàng sợ rồi.”

 

Hừ, ta ngoảnh đầu đi.

 

Lý Nguyên Đăng vươn tay ôm lấy ta: “Nếu nàng chưa nguôi giận thì cứ làm ầm ĩ lên cũng được, đại tỷ nàng nói ở nhà nàng thường xuyên làm nũng với nàng ấy mà.”

 

Lại là đại tỷ!!!

 

Khoảnh khắc này, ta cảm giác đầu óc mình như bị châm lửa, đẩy chàng ra rồi đi thẳng vào trong màn. Cái tên khốn kiếp này, không hỏi ta có ổn không, có sợ không, vừa mở miệng đã là đại tỷ. Đại tỷ! Đại tỷ! Ngày ngày với ta không có lời nào khác, toàn là đại tỷ! Phải rồi, ta chính là không bằng đại tỷ xuất thân cao quý, có cá tính, có chủ kiến, ta chẳng là gì cả!

 

Có lẽ là đêm nay bị kinh sợ quá nhiều, ta nằm ra giường bắt đầu rơi nước mắt.

 

Lý Nguyên Đăng thấy ta như vậy, hết cách, vội vàng tiến lên đỡ ta dậy: “Vì sao nàng khóc?”

 

“Hừ.”

 

“Vậy nàng muốn thế nào mới không khóc?”

 

Ta không tình nguyện xoay người: “Thế nào cũng được sao?”

 

“Thế nào cũng được.”

 

“Ta muốn hòa ly.”

 

Ta vừa nói ra lời này, hơi thở của Lý Nguyên Đăng lập tức ngừng lại.

 

Chàng thở nặng nề, hung dữ trừng mắt nhìn ta, ta dùng đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn chàng.

 

Lý Nguyên Đăng có chút tức giận rồi, chàng đi quanh phòng một vòng rồi lại một vòng, nắm tay siết chặt kêu răng rắc:

 

Anan

“Rốt cuộc nàng cãi nhau với ta vì chuyện gì?”

 

Ta ngoảnh mặt đi không nói lời nào.

 

“Rốt cuộc nàng không hài lòng điều gì ở ta?” Giọng nói của Lý Nguyên Đăng lớn hơn.

 

Ta cũng bị chàng chọc giận: “Ta không hài lòng lý do chàng cưới ta!! Ta ghét lý do chàng cưới ta!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ghét chàng vì không cưới được đại tỷ nên mới cưới con gái Tống gia, mới cưới ta!! Hu hu… Nếu trong lòng đã có người khác, tại sao không trực tiếp đối đãi như mấy thiếp thất kia, không về nhà là được rồi, tại sao không thích ta lại còn trêu chọc ta chứ!!!

 

Ta càng nghĩ càng tủi thân, khóc òa lên. Vừa cào vừa cấu chàng, giống hệt như hồi nhỏ làm nũng giở trò với đại tỷ. 

 

Nghĩ đến việc chàng thích đại tỷ ta lại muốn khóc. 

 

Nghĩ đến đó là đại tỷ ta cũng muốn khóc. 

 

Nghĩ đến ta lại dựa dẫm chàng giống như dựa dẫm đại tỷ, có thể tùy ý giận dỗi như vậy, càng bị sự vô dụng của mình chọc tức đến muốn khóc.

 

Ta òa khóc như một đứa trẻ. Thấy ta như vậy, Lý Nguyên Đăng từ chỗ trở tay không kịp, chuyển sang choáng váng đầu óc, rồi lại vô cùng khó hiểu. Hắn giữ chặt mặt ta, mơ hồ hỏi một câu: “Nàng ghét, phu quân của nàng, vì thích nàng, mà cưới nàng sao?”

 

Ta: “Đúng! Huhu oa oa oa oa oa… Ta ghét phu quân ta vì thích… Ể?”

 

Thích ta???

 

--- Hậu ký ---

 

Sau khi Thôi thị mất, bà mối quan lại lại tìm đến cửa, ta vốn không muốn cưới vợ nữa, trong nhà đã có bốn thiếp thất lòng dạ xấu xa, ngoài phủ thì kẻ thù khắp nơi, lại còn có Thái phu nhân như hổ rình mồi, sao ta phải cưới thêm vào nhà làm hỏng một cô gái trong sạch tốt đẹp nữa chứ.

 

Ý nghĩ này kéo dài rất lâu, đến tận khi đại tỷ của Tống gia bị Hộ Quốc tướng quân hòa ly trả về nhà.

 

Vào Tiết Thượng Tị, ta tìm một nơi thanh vắng trong rừng, không ngờ lại nghe thấy tiếng ngọc bội leng keng, một đám phu nhân tiểu thư đang bàn tán về đại tỷ Tống gia.

 

Đại tỷ là một cô nương mạnh mẽ, vì Hộ Quốc tướng quân, từng nhờ ta chiếu cố nhiều, cũng coi như có quen biết với ta, chuyện si tình trao nhầm này, ta cũng không vui khi thấy. Bởi vậy so với người khác, ta vẫn quan tâm tin tức của nàng ta, ta vừa đi vừa nghe ngóng.

 

Nữ nhân đúng là phiền phức, lời nói ra còn sắc hơn cả dao. Ta quay đầu nhìn thì thấy ở một góc có một tiểu cô nương mặc áo xanh biếc màu nước trời, nắm chặt khăn tay, đôi mắt hạnh xinh đẹp tức giận đến đỏ hoe tròn xoe.

 

Thị nữ của nàng nhẹ giọng khuyên: “Ngũ cô nương, chúng ta về thôi.”

 

Tiểu cô nương kia hừ một tiếng, không những không đi, còn giật lấy khăn tay của nha hoàn, lót tay bắt sâu trên lá cây. Ta thấy thú vị, bèn trốn trong bụi cây quan sát nàng, không ít cô nương không sợ côn trùng, nhưng bắt côn trùng thì không nhiều. Đặc biệt là dáng vẻ nhỏ nhắn đó, trông vừa nghịch ngợm vừa bướng bỉnh, rất thú vị.

 

Ta nhìn nàng bắt một đống côn trùng lên khăn, quấn tay lại đi về phía đám đông. Sau đó, đám đông truyền đến tiếng hét chói tai liên tiếp. Tai ta cũng bị chấn động, sau đó ta lững thững rời đi.

 

Nhưng đi được vài bước, không biết vì lý do gì, ta lại quay đầu lại nhìn một cái, tiểu cô nương mặc áo xanh biếc đó, giả vờ giả vịt đi theo né tránh, nhưng lại lén lút thả côn trùng lên người người khác, mắt nàng ta lóe lên ánh sáng, dường như trời không sợ đất không sợ, chiếu sáng cả đất trời. 

 

Vừa rồi thị nữ gọi nàng “Ngũ cô nương”, chắc hẳn đây chính là Tống Ngũ, tiểu muội được đại cô nương nuôi lớn. Mỗi lần Hộ Quốc tướng quân đến xin lỗi, đều bị nàng trêu chọc.

 

Ta đột nhiên cảm thấy dáng vẻ tiểu cô nương xấu xa bắt côn trùng thật đẹp. Nhưng làm thế nào mới cưới được nàng đây?

 

Ngày mai gửi thiếp đến Tống gia, hỏi đại cô nương thử xem.

 

Tống Ngũ: Ê ê ê! Sao người ta chỉ có dáng vẻ bắt côn trùng là đẹp chứ!!!

 

- Hết -