Lòng ta đầy phẫn nộ, siết chặt bàn tay, đứng yên tại chỗ rất lâu mới bình tĩnh lại, ta chỉnh trang y phục rồi nhẹ giọng quát: “Áp giải tiện phụ kia lên đây.”
Hai hộ vệ xách Tích di nương đến, ta nghiêm chỉnh ngồi ở sân, còn Tích di nương quỳ trên tuyết trắng. Ta quấn chặt áo lông áo: “Vận may Tích di nương thật tốt, cả phủ bị bao vây, chỉ có các của ngươi là không ai bị giẫm đạp.”
“Chủ mẫu đã biết thiếp thoát được kiếp nạn này, hoàn toàn là nhờ vận may, sao lại phải nói năng gay gắt đến vậy.” Tích di nương lười che giấu, vẻ khinh bạc quyến rũ lộ rõ, cứ thế lảo đảo quỳ xuống, có bông tuyết rơi vào cổ áo xõa tung của nàng ta, rồi tan thành một luồng khói trên cổ, trông vô cùng quyến rũ.
Anan
Ta khẽ cười: “Tích di nương nói đúng, chỉ là không biết vận may của ngươi có thể duy trì đến bao giờ.”
Tích di nương vẫn lì lợm, nàng ta chỉnh lại cây trâm chuông trên đầu: “Tống Ngũ, chẳng qua ngươi may mắn thoát được một kiếp mà thôi, nếu đổi thành thứ ngu ngốc như Thôi thị kia, hừ.”
Ta cũng cười: “Cho nên Hầu gia cưới ta là cưới đúng rồi.”
Ta đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mỉm cười nói rõ: “Hầu gia là người bằng đá, không biết thương người, lại không hiểu phong tình, thật đáng tiếc cho phong tình của ngươi, hơn hai năm nay, ngày ngày phòng không gối chiếc, chịu đựng cũng khổ sở nhỉ.”
Trong mắt Tích di nương chợt lóe lên tia sắc bén.
Ta để nàng ta quỳ trong tuyết, đi vào trong thẩm vấn Trân di nương đang chờ sẵn.
Trân di nương trong cơn bệnh lại bị Liên di nương càng hầu hạ càng bệnh, giờ đây khuôn mặt nàng đã vàng như nghệ. Ta lười dây dưa với nàng ta, nói thẳng: “Dù sao Trân di nương cũng xuất thân danh gia vọng tộc, hơn Tích di nương ở chỗ biết nặng nhẹ.”
“Đừng so sánh ta với tiện phụ hễ không có nam nhân là bốc hỏa kia.”
Ta chậm rãi ngồi xuống: “Sắc tâm không phân biệt nam nữ, chẳng lẽ chỉ cho phép nam nhân không thấy nữ nhân thì ăn không ngon, mà không cho phép Tích di nương cần dương khí để thỏa mãn sao?”
Trân di nương khịt mũi coi thường.
Ta nhìn nàng ta, trong lòng dấy lên gợn sóng. Trân di nương trông rất yếu ớt, nếu không hỏi tuổi, nói là trạc tuổi ta cũng không quá đáng. Một người nhỏ nhắn yếu ớt như vậy, vốn phải là vợ cả để nối dõi, là chủ mẫu, lại bị số phận trêu đùa như vậy, phải xưng tỷ gọi muội với những kẻ như Tích di nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thở dài, hỏi thẳng: “Trân di nương, Hầu gia không hề bạc đãi ngươi, vì sao ngươi phải nghe Thái phu nhân giật dây?”
Trân di nương lạnh lẽo cười khẩy: “Không hề bạc đãi uq? Ta hỏi ngươi cái gì gọi là bạc đãi? Ta cũng từng nghĩ, nếu Lý Nguyên Đăng đối đãi ta theo lễ của Quý thiếp, đời này dù có thuận ý nữa, ta cũng cứ thế mà chấp nhận, sau này lại sinh một đứa con rồi cứ thế tận hưởng ngày tháng dài đằng đẵng. Nhưng Lý Nguyên Đăng chưa từng chạm vào ta, chàng tưởng ta không biết, ta biết hết! Chàng đề phòng ta vì ta được Thái phu nhân tiến cử! Không chịu cho ta một đứa con!”
“Lời này có phần phiến diện, ngươi không có con, các cơ thiếp khác cũng không có con. Ngươi sắp xếp kẻ trộm vặt vào phủ, làm ô nhục danh tiếng của chủ quân và chủ mẫu như vậy, ngươi thực sự cho rằng sau này sẽ có lối thoát sao?”
“Chủ quân và chủ mẫu? Các ngươi đã bao giờ xem ta là người chưa, trong trạch đã có Quý thiếp, chính thất thì đã c.h.ế.t, đương nhiên Quý thiếp sẽ được phù chính. Thanh lưu thế gia cũng sẽ không nhận thiệp cầu hôn từ nhà như vậy, còn các ngươi thì sao? Cứ cười cứ gả, hoàn toàn xem ta như không tồn tại!”
Ta đưa tay đỡ trán, chẳng phải đây chính là phiên bản cao cấp của vị Bình thê Mai Uyển Trinh của phụ thân ta sao?
Ta không hiểu nổi, những nữ nhân với tấm thân bé nhỏ ấy, vì đâu lại có nhiều mộng tưởng to lớn đến thế. Thiếp vẫn chỉ là thiếp mà thôi, dẫu có vài gia đình không nhận thiếp mời của những phủ có Quý thiếp được sủng ái, cũng là vì lo ngại con gái mình gả qua đó sẽ chịu uất ức, nên mới nói vài lời xu nịnh, giữ thể diện cho đôi bên, thế mà Trân di nương này lại xem đó là luật pháp quốc gia mà thi hành sao?
Đúng là điên rồi.
Ta lười không muốn nói thêm với nàng ta nữa, lập tức sai người giam giữ nàng ta lại, rồi ngả người trên mỹ nhân tháp đợi kết quả Lý Nguyên Đăng diện kiến Thánh thượng.
Lại đợi thêm hai canh giờ nữa, Tích di nương đông cứng cả người, Trân di nương quỳ đến tê dại, cuối cùng Lý Nguyên Đăng cũng trở về giữa đêm bão tuyết.
Chàng tiến vào trong các, ôm lấy ta, trên người toát ra hàn khí, bị ta ghét bỏ đẩy ra, rồi mới đi xử lý hai vị di nương.
Theo Thánh huấn, Tích di nương cấu kết với người ngoài sát hại quan lại triều đình, kẻ đồng mưu và chủ mưu cùng tội, tống vào Chiếu ngục.
Thái phu nhân bị đưa ra khỏi kinh thành, về quê tổ Lý thị an hưởng tuổi già, những người còn lại Lý Nguyên Đăng tự mình xử lý.
Lý Nguyên Đăng ký Thư xá thiếp, trả Trân di nương, Ái di nương cùng về bản gia.
Ta nghi hoặc hỏi: “Ái di nương ở tận Sơn Đông, không hề có lỗi, bị trả về với tội gì?”
Lý Nguyên Đăng hừ một tiếng: “Không hề có lỗi? Từ khi nàng muốn gửi nàng ta cho Thái phu nhân báo hiếu, Thái phu nhân đã bắt tay với Trân di nương, dần dần thay đổi thêm rất nhiều tiểu tư thanh tú bên cạnh nàng ta, bây giờ đã m.a.n.g t.h.a.i ba tháng rồi.”