"Ở nhà thân mẫu, người muội muội 'tốt' của nàng ta cũng làm hại, phỉ báng nàng, khiến nàng chịu ủy khuất mà không có chỗ nào để kêu ca. Thậm chí khi Hầu gia không ở nhà, Tích di nương còn dám gây sự ở dưới chân cửa sổ chính viện, mắng nhiếc om sòm." Ma ma nói.
"Nguyên phu nhân coi trọng thể diện, nhưng lại không có cách nào tố cáo hạ bệ được cả bốn người ngay, thế là các nàng ta nhất trí đối ngoại, kiên quyết giữ chặt Hầu gia, không cho người khác một khe hở nào…" Một nha hoàn xinh xắn nói.
"Nội trạch này, cần phải có người quản lý thật tốt." Quản gia đưa ra lời tổng kết cuối cùng.
Ta cạn lời. Rõ ràng đây là một cục diện g.i.ế.c người không dao.
Bốn tai họa này, hợp sức hãm hại chính thất, chẳng qua là ỷ vào phép "không phạt số đông", mà liên thủ lại lạnh nhạt, phản kháng nàng, bề ngoài tuân theo nhưng trong lòng làm trái, dùng những chuyện nhỏ nhặt mà hành hạ nàng.
Một tuyệt sắc giai nhân đang sống sờ sờ cứ thế bị bọn họ hủy hoại, giày vò đến mức uất ức mà qua đời.
Bây giờ chẳng qua các nàng thấy đại hôn của ta ta và Lý Nguyên Đăng còn chưa qua ba ngày, nên mới không dám làm càn, chắc chắn sau này sẽ tìm cách trả thù ta.
Lẽ nào ta lại sợ các nàng ta ư?
Những kẻ này dù có hợp lực lại mạnh đến mấy thì sức chiến đấu khi tách ra cũng chẳng thể sánh bằng vị bình thê của phụ thân ta.
Ta đã ở bên các tỷ tỷ quan sát lâu như vậy rồi, nếu ta còn để các nàng dùng được những chiêu trò hạ lưu này thì đúng là làm ô uế gia phong của nhà ta.
Anan
Vừa đến giờ trưa, các nàng đã bắt đầu "giở trò" với ta.
Liên di nương đích thân bưng canh gà xé thịt nguội tới, nghiêm túc múc một bát dâng lên ta, cung kính ân cần đến mức không thể tìm ra một chút sai sót nào.
Ta nhếch môi cười, không hề động đũa, chỉ nhìn chằm chằm ba nữ nhân trước mắt.
Thiếp thất nhà người khác đều không được phép lên bàn ăn, phải đứng bên cạnh hầu hạ.
Thế nhưng xưa nay Lý Nguyên Đăng vốn không câu nệ tiểu tiết, cũng không thích lúc dùng bữa có người đứng quá gần chàng.
Ngày thứ hai ta đến, sau bữa trưa, ta đã nhân lúc ngủ trưa trong màn trướng để hỏi chàng rằng đây là quy củ có từ khi nào của Hầu phủ. Lý Nguyên Đăng nhíu mày: "Ta cho phép."
Ta nhướng mày, vừa định chua ngoa nói một câu: "Hầu gia đúng là yêu chiều người khác.", đã nghe thấy Lý Nguyên Đăng nheo mắt phàn nàn: "Các nàng ta thoa phấn son quá dày, ta sợ rơi vào thức ăn của ta."
Ta còn nhớ rõ khi đó mình choáng váng đến nhường nào, đầu óc của người này đúng là khác hẳn với đám gia tộc thế gia.
Sự vượt quá phận phép như vậy, chắc hẳn Nguyên phu nhân sẽ nghĩ đó là Lý Nguyên Đăng đang sủng thiếp diệt thê để cảnh cáo nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta cũng thật xui xẻo, Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm, lại cố tình gả cho Lỗ Trí Thâm.
Hai người họ mà có thể nói chuyện hợp nhau mới là lạ đó.
Thấy ta không động đũa, Liên di nương cũng hơi hoảng hốt, vội vàng thúc giục một tiếng.
Ta thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, nở nụ cười tươi tắn, chậm rãi nói: "Di nương thật khéo léo tay, bát canh này hầm đến mức trong veo vàng óng, nhìn thôi đã thấy ngon rồi."
Liên di nương thở phào nhẹ nhõm, lại đưa thìa về phía trước, miệng nói: "Kính mời phu nhân nếm thử."
Trong mắt lại lấp lánh toàn là: mau uống mau uống mau uống.
Ta nói: "Liên di nương đừng trách ta 'mượn hoa hiến Phật' nhé."
Vừa nói, dưới sự ngẩn ngơ của nàng ta, ta khẽ khàng bưng bát canh gà này, đặt trước mặt Trân di nương.
Ta lại nói: "Xuất thân của Trân di nương và Ái di nương gần gũi, luôn thân thiết hơn đôi chút, hôm nay ta đặc biệt căn dặn Liên di nương làm một món tủ cho Trân di nương, không phải vì chuyện gì khác, mà là có ý nhắc nhở Trân di nương, cho dù dưới sự cai quản của ta, Trân di nương vẫn là người đứng đầu trong các di nương, cũng đừng quên tình nghĩa tỷ muội năm xưa, nâng người này thì đừng bạc người kia, nếu có sai lệch thì thật không hay."
Dứt lời, ta nhìn nàng ta, trong mắt cũng tràn đầy ý: mau uống mau uống mau uống mau uống...
Hiện trường nhất thời trở nên gượng gạo, trong chốc lát, cả phòng yên tĩnh như tờ.
Trân di nương ngàn vạn lần cũng không ngờ ta lại chơi chiêu "Mượn gió bẻ măng", sắc mặt thay đổi mấy lượt, mãi không dám bưng bát canh gà đó lên.
Ta thầm cười lạnh trong lòng, đây chỉ là trò vặt vãnh không đáng nhắc tới mà thôi.
Chắc chắn bát canh gà này sẽ bị mặn, hoặc là ngấy. Nếu ta đưa ra, các thiếp thất sẽ nếm thử qua loa, rồi c.ắ.n răng nói canh tươi vị ngon.
Không những sẽ khiến ta nghi ngờ chính mình, đến tối, Liên di nương lại bưng canh gà bình thường lên, ngay cả Lý Nguyên Đăng cũng nói ngon thì trước mặt hạ nhân, chủ mẫu là ta đây nhất định sẽ bị coi là vừa soi mói vừa cay nghiệt.
Bát canh Liên di nương đã tốn bao tâm tư, không oán không than mà hầm, mỗi người đều nói ngon, chỉ có ta là bới lông tìm vết, chẳng phải sẽ mang tiếng là vô cớ gây sự, chèn ép thiếp thất hay sao.
Tuổi ta còn nhỏ, nếu hạ nhân dần dần không phục tùng quản lý, các nàng ta lại đến trước mặt Lý Nguyên Đăng mà khóc lóc, nói ta làm khó dễ mọi người, vậy thì sau này ta nói gì cũng sai, làm gì cũng sai.
Trong Hầu phủ này, còn ai có thể hiểu được nỗi oan ức của ta đây?