Khuê Lục - Lương Ngọc

Chương 5



Nếu ta giả vờ như không có chuyện gì mà uống cạn bát canh này, chấp nhận chiêu "đổi trắng thay đen" của nàng ta thì nàng ta sẽ được đà lấn tới, càng thêm kiêu ngạo, sau này nàng ta sẽ càng dám làm khó ta trong việc ăn uống, biết đâu còn bịa ra vài câu chuyện cười để đi khắp nơi mà kể lể.

 

Ta cố tình không uống bát canh này, lại nói với Trân di nương rằng đây là Liên di nương đặc biệt hầm cho nàng ta.

 

Chia rẽ gây hấn thì ai mà chẳng biết làm? Cứ như thể chỉ có mỗi các ngươi là thông minh vậy!

 

Trân di nương nhìn về phía Liên di nương, nhất định nàng ta đã cho rằng Liên di nương đến chỗ ta nói xấu gì đó rồi. Tuy lòng Liên di nương đã nóng như lửa đốt, nhưng cũng không chối cãi được.

 

Còn ta thì chỉ im lặng chờ đợi, đây là thứ đầu tiên ta ban cho thiếp thất, do chính tay ta bưng tới, chứa đựng đầy kỳ vọng.

 

Nàng ta không dám không uống, không những uống, mà còn phải uống cạn.

 

Nếu không thì sẽ bị coi là bất kính.

 

Biết rằng kéo dài cũng chẳng phải cách, Trân di nương bất đắc dĩ đành bưng bát lên uống cạn. Nàng ta khó khăn nuốt xuống, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng.

 

Ta cười hỏi: "Ngon không?"

 

Trân di nương nghiến răng nuốt xuống ngụm cuối cùng, gằn từng chữ: "Ngon... lắm."

 

Ta lại cười: "Trong đó có tình nghĩa tỷ muội của Liên di nương, đương nhiên hương vị có sự khác biệt rồi."

 

Nàng ta trừng mắt nhìn ta, ta khẽ vẫy tay: "Di nương vẫn chưa thỏa mãn ư? Người đâu, thêm một bát nữa."

 

Ba ngày đại hôn đã qua, thông thường để thể hiện sự độ lượng, vào đêm thứ ba tân phụ đều phải tiến cử phu quân đến phòng di nương nghỉ ngơi một chút.

 

Đương nhiên ta cũng dựa theo thân phận mà tiến cử Trân di nương.

 

Lý Nguyên Đăng đang ở thư phòng nghe ta dạy chàng đọc chữ, không chịu đi. Ta nói: "Hầu gia, hôm nay Liên di nương đã nấu canh vì Hầu gia, bị bỏng một mảng lớn sưng đỏ ở tay, trước khi nghỉ ngơi chàng hãy đến xem nàng ta một chút đi, cũng coi như an ủi sự cần mẫn của nàng."

 

Lý Nguyên Đăng nhìn trang sách, lông mày lại khẽ nhíu lại. Ta biết, biểu cảm đó của chàng là: chê phiền phức.

 

Ta dịu giọng dỗ chàng: "Hầu gia, chàng cứ như vậy thì sau này sẽ không có ai hầm canh cho chàng đâu đấy."

 

Lý Nguyên Đăng ghét nhất là nữ nhân lằng nhằng, đành phải đáp một tiếng rồi đi đến viện của Liên di nương.

 

Ta ở trong phòng xoa tay hám hở, Liên di nương cũng có vài chiêu trò, chỉ cần nàng ta giữ chân được Lý Nguyên Đăng, ngày mai ta sẽ có kịch hay để xem rồi.

 

Ta sai nha hoàn sáng sớm mai đi mua hạt dưa rang ở phố Tây cho mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chưa đầy một chén trà, Lý Nguyên Đăng đã quay trở về.

 

Ta giả vờ kinh ngạc: "Hầu gia làm sao vậy? Chàng về từ đâu thế?"

 

Lý Nguyên Đăng nhíu mày nói: "Liên di nương chỉ biết khóc lóc, ta nghe không hiểu nàng ta đang nói gì."

 

"Vậy Hầu gia cũng nên đến chỗ Trân di nương chứ."

 

"Không đi. Ta đã có thê tử, vốn không nên đến chỗ khác nghỉ ngơi. Hơn nữa, mấy nữ nhân đó ồn ào hơn cả một bộ sách, nghe thôi đã thấy đau đầu rồi."

 

Ta trừng mắt: "Sau đêm tân hôn thứ ba, chẳng phải Hầu gia đã phá vỡ quy củ hay sao, còn dám mạnh miệng ư."

 

Lý Nguyên Đăng lại nhíu mày: "Ta đến viện, hạ nhân nói nàng đã ngủ, ta đến thư phòng ngủ tạm một đêm, thế cũng tính là phá quy củ sao?" Nói rồi, chàng nghiêm túc suy nghĩ: "Chẳng lẽ ta phải ngủ ngoài hành lang?"

 

Ta dở khóc dở cười, đành để chàng nghỉ ngơi ở chỗ ta.

 

Thật ra, ngay cả vào những ngày hè nóng nực, thân thể ta vẫn rất lạnh. Mỗi lần chạm vào ta đại tỷ đều phải thở dài: "Cái tên Lương Ngọc này đúng là ứng với người, lúc nào cả người cũng lạnh như băng."

 

Khi ấy ta đã nghĩ, người đời thường nói không ai thương thì tay chân lạnh lẽo, ta chỉ có mỗi đại tỷ thương, nên toàn thân băng lạnh cũng là lẽ đương nhiên.

Anan

 

Thẳng thắn mà nói, ta không hề chán ghét việc Lý Nguyên Đăng ngủ lại ở chỗ ta. Thân thể Lý Nguyên Đăng luôn nóng bỏng, tựa như đêm đông sâu thẳm mà vẫn ấm áp như xuân, có một người nóng hổi bên cạnh như vậy sẽ không còn vẻ cô đơn, không ai thương nữa.

 

Các bà quản sự, nha hoàn bưng chậu đồng lên. Ta tiến tới xắn tay áo cho chàng, cố ý không nhắc đến Liên di nương, mà nói đến người cao quý nhất: "Xuất thân của Trân di nương cao quý, là tiểu thư của gia tộc gia giáo quyền quý, làm chính thất ở bên ngoài cũng thừa sức. Ở nhà chúng ta, rửa tay làm thiếp cũng là ủy khuất, dù sao Hầu gia cũng nên kiên nhẫn một chút."

 

Ta nói nửa vời, thực chất là muốn dẫn dắt chàng nói vài chuyện phiếm về Trân di nương.

 

Quả nhiên, một câu nói đã trúng tim đen của Lý Nguyên Đăng.

 

Lý Nguyên Đăng cười lạnh: "Gia giáo quyền quý ư? E rằng gia giáo quyền quý của nhà nàng ta đều đã cho ch.ó ăn hết rồi."

 

Mắt ta sáng rực. Ta muốn dò hỏi xem các di nương có địa vị thế nào trong lòng chàng, chẳng phải cơ hội này đã đến rồi sao.

 

Chờ chàng rửa mặt xong, ta lập tức nằm lên trên ghế đẩu, đặt cằm lên đầu gối Lý Nguyên Đăng, chớp chớp mắt hỏi chàng: "Phí nghỉ lại đêm nay của Hầu gia chính là những bí mật của thế gia đó. Mau mau kể cho thiếp nghe đi, nếu kể hay, thiếp sẽ tặng chàng thêm một đêm nữa."

 

Lý Nguyên Đăng bất ngờ trước sự thân mật và làm nũng bất ngờ của ta, trừng mắt nhìn ta rất lâu.

 

Trong lòng ta rất hài lòng, vừa rồi chỉ là khiến cho chàng không phản ứng kịp, lúc này nói ra mới là lời thật lòng.