Khuê Phòng Phù Họa Ký

Chương 2



Thánh thượng vô cùng vui mừng, lập tức ban rượu, rồi hỏi trưởng tỷ:

 

“Ngươi tên là gì?”

 

“Thần nữ tên gọi Như Chương.”

 

“Chữ ‘Chương’ nghe quá cứng cỏi, trẫm xem vũ điệu của ngươi nhẹ nhàng uyển chuyển, hai chữ ‘Phiêu Phiêu’, ngươi có thích chăng?”

 

Trưởng tỷ được ban tên mới, chưa đến ba ngày, thánh chỉ phong phi đã truyền tới phủ tể tướng.

 

Trưởng tỷ quỳ xuống nhận chỉ, lời tạ ân cất lên như tiếng oanh hót, phảng phất vẻ thẹn thùng.

 

Ta đứng phía sau, nhìn cây phất trần của thái giám truyền chỉ khuất dần nơi ngõ, bất giác nhớ đến năm xưa nơi tiểu đình góc Tây Bắc, trưởng tỷ cũng từng quỳ thẳng lưng như thế.

 

Chỉ là cái quỳ năm xưa, quỳ nát một tấm chân tình.

 

Còn cái quỳ hôm nay, lại quỳ ra một đời vinh hoa gấm vóc.

 

Nhị tỷ bước tới nắm tay, uyển chuyển cúi chào.

 

“Chúc mừng tỷ tỷ được thánh thượng ưu ái, đây là vinh quang của cả nhà họ Khổng chúng ta.”

 

Trưởng tỷ khẽ cong khóe môi, nhưng đáy mắt lại thoáng lạnh lẽo.

 

“Nhị muội mấy ngày nay hầu hạ tận tình, chỉ mong thông minh không hóa ra dại dột.”

 

Nhị tỷ không hề tức giận, mỉm cười đưa tay vuốt gọn một lọn tóc rối bên thái dương của trưởng tỷ.

 

“Tỷ tỷ nói đùa rồi, về sau muội còn phải trông cậy tỷ chiếu cố nhiều.”

 

Nàng cười có phần đắc ý, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

 

Trong hai nữ nhi chính thất nhà họ Khổng đã đến tuổi cập kê, tất phải có một người tiến cung.

 

Quân tử hành sự, tính toán từ ban đầu.

 

Nhị tỷ hiểu rõ đạo lý cân bằng quyền lực mà phụ thân theo đuổi nơi triều đình.

 

Một người tiến cung làm phi, là gieo một quân cờ bên cạnh thánh thượng; một người kết thân với Thân vương, là mở đường cho tương lai sau này.

 

Như thế, dẫu phong ba thế nào, nhà họ Khổng vẫn giữ được vị thế không thể lay chuyển.

 

Thánh thượng đang thời cường tráng, nhưng cũng đã gần tuổi bốn mươi, nữ nhi nhập cung chỉ có thể làm phi tần.

 

Còn điều mà nhị tỷ muốn, là vị trí Thân vương phi.

 

04

 

Đêm trước khi trưởng tỷ nhập cung, phụ thân dẫn theo dòng chính Khổng gia đến từ đường dâng hương cáo lễ với tổ tông cùng trời đất.

 

Trong ánh nến bập bùng lay động, tình cha con ngày cũ đã hóa thành quân thần.

Hồng Trần Vô Định

 

Phụ thân tay cầm ngọc hốt, quỳ xuống hành đại lễ tam khấu cửu bái, không thiếu một động tác nào.

 

Trưởng tỷ vội vàng muốn đỡ dậy, nhưng phụ thân trầm giọng quát: “Lễ không thể bỏ.”

 

Cái bái này, là bái trước uy nghiêm của thiên gia, cũng là để nàng hiểu rõ một điều rằng: Từ nay về sau, tình thâm ruột thịt cũng phải nhường bước trước quyền thế.

 

Canh dần sắp đến, mẫu thân đích thân điểm trang cho trưởng tỷ.

 

Vạn lượng ngân phiếu được chia thành mười hai phong, tờ có mệnh giá lớn nhất giấu trong túi thơm đeo sát người, còn bạc vụn thì khâu trong túi ẩn ở góc khăn tay của thị nữ.

 

Phụ thân dâng lên một hộp gỗ đàn hương, bên trong là ấn ngọc dê trắng tinh khiết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Trong cung có tám mươi sáu mật thám, từ nay đều do nương nương điều động.”

 

Đại ca đưa lên danh thiếp: “Nữ tử này tinh thông bệnh phụ khoa, đã có tên trong Thái y viện.”

 

Nhị ca dâng khế đất: “Ba con phố sầm uất nhất Trường An, đều thuộc quyền sử dụng của nương nương.”

 

Ta và tam tỷ còn chưa cập kê, chỉ chuẩn bị ngọc bội và túi hương đeo bên mình.

 

Ngọc là loại ôn ngọc, trong túi thơm khâu thêm hương liệu an thần quý giá.

 

Nhị tỷ là người cuối cùng tiến lên.

 

Nàng ôm lấy chiếc áo khoác thêu chỉ vàng hình chim khổng tước, dưới ánh nến dường như ánh lên sắc cầu vồng, từng mũi kim đều ẩn giấu tâm tư.

 

“Muội vụng về, chỉ mong tỷ mặc áo này, phượng hoàng tung cánh, vỗ cánh mà bay.”

 

Lời còn chưa dứt, một giọt lệ rơi đúng vào mắt con khổng tước.

 

“Nhớ khi xưa học thêu hoa mai, muội không sao thêu được, chính tỷ đã nắm tay muội, chỉ từng mũi từng đường.”

 

Nụ cười trên môi trưởng tỷ bỗng khựng lại.

 

Khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bảy phần là đau đớn khi bị người thân tính kế.

 

Còn ba phần kia, là ký ức Thượng Nguyên năm ấy, khi nhị tỷ đỡ giúp nàng tránh bát đèn dầu sôi, để lại một vết sẹo mờ nơi cánh tay.

 

Tranh đấu nơi hậu viện, từ trước đến nay vẫn luôn khởi đầu trong lặng lẽ, kết thúc mà chẳng thấy m.á.u rơi.

 

Lúc ấy, ta rốt cuộc đã hiểu, từng sợi chỉ vàng trên áo khổng tước, đều quấn lấy thứ tình cảm không sao nói rõ.

 

Ba phần toan tính, bảy phần thật lòng.

 

Cũng như năm xưa dưới giàn tử đằng, chính tay nàng đẩy trưởng tỷ vào hố sâu, rồi lại trốn sau giả sơn, khóc đến ướt cả tay áo.

 

Trưởng tỷ nhập cung được một năm, sang năm sau, hôn sự của nhị tỷ cũng được định.

 

Mùa thu, khi hoa quế tỏa hương, mẫu thân nắm tay nhị tỷ, ôn tồn nói:

 

“Nhà họ Phùng tuy không hiển hách, nhưng là thế gia võ công, gia phong ngay thẳng, sau này ắt sẽ không bạc đãi con.”

 

Chức Khinh xa Đô úy, nghe thì là võ quan chính tam phẩm, nhưng thực chất chỉ là hư danh, không có thực quyền.

 

Khuôn mặt nhị tỷ chẳng còn nụ cười quen thuộc.

 

Nàng thất thố, buột miệng hỏi: “Đây là... ý của Dung phi nương nương sao?”

 

Mẫu thân nghe vậy, liền nghiêm giọng quát:

 

“Nương nương ở chốn thâm cung hầu hạ bệ hạ, sao có thể quản đến mấy chuyện vụn vặt này!”

 

“Vậy… vậy là phụ thân đổi kế hoạch rồi? Còn Thân vương bên kia...”

 

Ánh mắt mẫu thân chợt lạnh lẽo:

 

“Liên quan gì đến Thân vương? Khổng gia đã có một vị nương nương trong cung, đương nhiên phải biết giữ mình tránh hiềm khích.”

 

05

 

Sắc mặt nhị tỷ đột nhiên trắng bệch, cuối cùng cũng hiểu thấu được thâm ý trong nước cờ của phụ thân.

 

Sự cân bằng trên triều chưa bao giờ là chuyện xuôi chèo mát mái, mà là canh thời thế rồi dốc một ván cược duy nhất.

 

Thân vương có được bao nhiêu sủng ái của thánh thượng đi nữa, rốt cuộc vẫn chỉ là một quân cờ dưới chân người ngồi trên long ỷ.

 

Người thật sự khôn ngoan, vĩnh viễn chỉ đặt cược vào bên chắc chắn thắng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com