Lần đầu tiên bà gọi ta như vậy, dịu dàng đến mức làm người ta nghẹn lòng.
“Tạ Tư Minh vì tư lợi của bản thân, muốn kéo cả Khương gia chôn cùng.”
“Ta muốn con thề rằng, sau khi ta đi, bất kể Khương Cẩn có trách con, hận con thế nào, con cũng không được sinh lòng oán hận với nó.”
"Con phải lấy danh nghĩa trưởng tử để bảo vệ gia tộc, cũng phải lấy thân phận con cháu Khương gia để che chở toàn bộ nữ quyến trong phủ!"
Sự dịu dàng của bà nặng tựa ngàn cân, ép ta đến mức nghẹn lời.
Không ai muốn chết.
Nhưng để bảo vệ Khương Cẩn và toàn bộ nữ quyến, Đại phu nhân lựa chọn cái chết.
Một cái c.h.ế.t đến từ lời tiên tri của Tạ Tư Minh.
Ta nghẹn ngào nói:
“Chúng ta sẽ nghĩ ra cách khác, Đại phu nhân, chúng ta thử nghĩ thêm đi.”
“Nghĩ thêm cái gì nữa?” Đại phu nhân cười thê lương.
“Nếu có Khương gia quân ở đây, con đương nhiên có thể dẫn mọi người mở đường m.á.u thoát ra ngoài. Nhưng bây giờ, bọn họ vẫn còn cố thủ tại Vân Châu, con còn có cách nào nữa sao?”
“Nhất định sẽ có cách.”
Lúc này, mẫu thân ta bỗng cầm theo khay trà tiến lên, nhẹ giọng nói:
“Phu nhân, thiếp có một cách, vừa có thể ngăn miệng người đời, vừa có thể bảo toàn tính mạng của phu nhân.”
“Đến nước này rồi, ngươi còn có cách gì chứ?” Đại phu nhân lắc đầu cười khổ.
Mẫu thân ta chậm rãi rót trà cho ta và Đại phu nhân.
Nhìn chúng ta uống xong, bà mỉm cười:
“Đương nhiên là có cách. Phu nhân, người quên rồi sao? Trên đời này, không ai hiểu Tạ Tư Minh hơn thiếp. Cục diện mà hắn tạo ra, chỉ có thiếp mới có thể phá giải.”
Tim ta giật thót.
Chưa kịp phản ứng, ta đã thấy Đại phu nhân vừa kích động hỏi mẫu thân có cách gì, bỗng nhiên mắt trợn tròn, cả người đổ sập xuống đất.
Cùng lúc đó, một cơn choáng váng ập đến, mí mắt ta nặng trĩu, không thể kháng cự.
Ta nhận ra—trong chén trà vừa rồi có mê dược.
Từ năm sáu tuổi, khi biết được bí mật về thân phận của mình, ta luôn cẩn trọng trong từng hành động.
Chưa từng có ai có thể hạ dược ta thành công.
Đây là lần đầu tiên.
Và người hạ dược ta—lại là người thân thiết nhất với ta.
Khi tỉnh lại, ta đã mất đi người thân nhất của mình.
Nhị thẩm nói cho ta biết—khi hài cốt của phụ thân và các thúc bá được đưa đến phủ của Khương gia, mẫu thân đã khoác áo tang trắng, bước ra nghênh đón.
Trước mặt mọi người, bà cất cao giọng nói rằng—
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đại phu nhân chỉ mang danh chính thê, nhưng giữa bà ấy và phụ thân chỉ là phu thê trên danh nghĩa, chứ chưa từng thực sự có tình cảm.
Bằng chứng là bao năm qua, bà ấy chỉ có một nữ nhi, không thể sinh được trưởng tử cho phụ thân.
Còn bà—bà mới là quý thiếp do chính tay phụ thân nâng kiệu đón vào cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà và phụ thân đã tâm đầu ý hợp, ân ái bao năm, ngay cả trưởng tử mà phụ thân yêu thương nhất cũng là do bà sinh ra.
Khi còn sống, bà và phụ thân đã từng ước hẹn—sống cùng giường, c.h.ế.t cùng huyệt.
Nay phụ thân mất rồi, bà mới là chính thất góa phụ của ông.
Nói xong, bà đau đớn gọi tên Khương Bình Viễn, sau đó lao đầu vào quan tài, lấy cái c.h.ế.t để chứng minh tình cảm của mình.
Đây… chính là cách mẫu thân đã nói—phá giải cục diện.
Nhị thẩm đưa ta một phong thư.
Là thư mẫu thân để lại cho ta.
Trong thư, bà hết lời ca ngợi đức độ của Đại phu nhân, dặn dò ta sau này hãy coi bà ấy như mẹ ruột của mình.
Rõ ràng, khi còn sống, bà và Đại phu nhân ngày nào cũng đấu khẩu, chưa từng hòa thuận.
Rõ ràng, có lúc bà còn lén lút mắng bà ấy là đàn bà chua ngoa, đanh đá.
Vậy mà trong bức thư này, tất cả những lời tốt đẹp nhất, bà đều để dành cho Đại phu nhân.
Cuối thư, bà viết:
“Khương Dụ, chỉ mong kiếp sau, thế gian này sẽ có một con đường dành riêng cho nữ tử.”
Sau đó, Khương phủ tổ chức một tang lễ long trọng.
Tất cả người Khương gia đều trở nên trầm mặc.
Những cố nhân đến viếng, ánh mắt nhìn chúng ta đầy thương xót.
Thiên tai thực sự bắt đầu thuyên giảm…
Đương nhiên phải thuyên giảm.
Xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh, sự rét mướt tự nhiên sẽ tan biến.
Sau khi tang lễ kết thúc, Đại phu nhân mang một bát canh gà đến thăm ta.
Bà không khuyên ta nén đau thương.
Chỉ lặng lẽ múc canh, từng thìa từng thìa đưa đến bên miệng ta.
Uống xong, ta ôm chầm lấy bà, òa khóc nức nở.
Đây là lần đầu tiên, từ khi Khương gia gặp nạn, ta bật khóc.
Ta nghẹn ngào gọi một tiếng mẫu thân.
Bà thoáng sững lại, sau đó dịu dàng vỗ về đầu ta—giống hệt như cách mẫu thân ta từng làm.