Khương Dụ

Chương 10



Với những bằng chứng này, ít nhất Khương gia sẽ không bị mang tiếng chiến bại, có thể vượt qua kiếp nạn này.

Kinh thành so với lúc ta rời đi, càng thêm yên ắng.

Về đến nhà, mẫu thân nói với ta, tất cả là nhờ đại tỷ.

Sau khi ta rời đi, Khương Cẩn đã làm hai việc.

Việc thứ nhất, nàng đích thân đứng ra kêu gọi quan lại và nữ quyến trong triều quyên góp tiền bạc, vật tư, mở Từ Tế Đường, cứu trợ dân chúng gặp nạn, giúp Khương gia nhận được sự biết ơn của bách tính.

Việc thứ hai, nàng mang thai.

Đây là đứa con đầu tiên của tân đế. Vì đứa bé này, Hoàng đế lập tức dẹp bỏ mọi lời kêu gọi điều tra và trừng trị Khương gia.

Con cháu Khương gia, bất kể khi nào, cũng đều hiểu rõ mình cần phải làm gì.

Ta thay lại nam trang, mang theo bằng chứng tiến cung.

Tội chứng rành rành, rất nhanh, Tạ Tư Minh bị cấm quân bắt giữ.

Năm đó hắn từng cầu mưa cho Đại Diễn, dân chúng tôn kính hắn như thần. Nhưng đến khi trận tuyết tai họa giáng xuống, dù hắn hao tốn tiền bạc làm phép đến thế nào, cũng chẳng thể khiến thiên tai giảm bớt.

Trái lại, khi hắn bị giam lại, trận tuyết lại dần dần ngừng rơi.

Lòng người thay đổi, bách tính bắt đầu thất vọng về hắn.

Vì thế, tân đế cũng yên tâm gán tội phản quốc lên người hắn, hạ lệnh xử trảm.

Ngày hành hình, Hoàng đế đích thân giám sát, ta và Khương Cẩn cùng theo.

Trên pháp trường, hắn cất cao giọng, cố ý phán một câu tiên tri:

“Trời không còn phù hộ Đại Diễn nữa, vốn dĩ Đại Diễn phải diệt vong. Chính m.á.u thịt của Khương đại Tướng quân và những người khác đã ngăn cản sát ý của trời. Nếu muốn Đại Diễn bình yên vô sự, thì vào ngày tìm thấy hài cốt của Khương đại Tướng quân, phải có người nối gót mà c.h.ế.t theo, nếu không, trận tuyết tai họa sẽ lại ập đến, sinh linh đồ thán!”

Dứt lời, hắn nhìn về phía ta và Khương Cẩn, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, khẽ mấp máy bốn chữ:

“Tai tinh họa quốc.”

Rồi hắn ngẩng đầu đón lấy lưỡi đao, c.h.ế.t một cách bình thản.

Hắn c.h.ế.t mà không hề sợ hãi, bởi hắn biết, chỉ trong thời gian ngắn, Khương gia sẽ phải chôn cùng hắn.

Hắn cố tình gieo rắc lời nguyền này, chính là muốn ép Đại phu nhân phải chết.

Hắn muốn ta và Khương Cẩn quay sang đối đầu nhau.

Chỉ cần chúng ta đấu đá, Khương gia nhất định sẽ sụp đổ.

Quả nhiên, ngay khi hắn vừa chết, đã có binh sĩ chạy đến báo tin—Khương Hàm đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của phụ thân và các thúc bá, hiện đang đưa về phía cửa Bắc kinh thành.

Binh sĩ kia còn mang theo một phong thư, trên giấy có vết m.á.u khô, là Khương Hàm hộc m.á.u viết ra.

Trong thư, hắn phẫn nộ gào thét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hài cốt của bọn họ không phải được tìm thấy ở thung lũng nơi xảy ra tuyết lở.

Mà là ở tận đỉnh núi cao nhất phía Bắc—Lai Âm Sơn.

Sau khi tuyết lở, phụ thân và các thúc bá không lập tức tử vong.

Một đội quân Bắc Kiết đã tìm thấy họ.

Chúng hận Khương gia suốt những năm qua đã trấn thủ biên cương như sắt thép, nên khi bắt được họ, liền nhân cơ hội báo thù.

Chúng đánh gãy từng tấc xương trên người họ.

Rồi trói họ lại, áp giải lên đỉnh Lai Âm Sơn.

Để họ tận mắt chứng kiến quân Bắc Kiết đối xử với dân Đại Diễn như chăn dắt bò dê, từng bước từng bước chiếm lấy thành trì của Đại Diễn.

Để họ tận mắt nhìn thấy Khương gia quân, những chiến sĩ kiêu hùng năm nào, lần lượt ngã xuống dưới lưỡi d.a.o đồ tể của quân Bắc Kiết.

Để họ mang theo tuyệt vọng và oán hận, nhắm mắt xuôi tay.

“Trẫm sẽ đích thân ra cửa thành nghênh đón linh cữu Đại Tướng quân.”

Tân đế đưa tay cầm lấy bức thư từ tay ta.

Hắn vỗ nhẹ lên vai ta, trầm giọng nói:

“Khương gia e rằng đang rối loạn. Ngươi về trước thu xếp mọi việc đi.”

Sau đó, hắn lấy cớ sợ Khương Cẩn quá đau lòng mà ảnh hưởng đến thai nhi, liền sai thị vệ đưa nàng hồi cung.

Đôi mắt đỏ hoe của Khương Cẩn ánh lên vẻ oán hận và thấu hiểu khi bị đưa đi.

Tân đế không phải muốn bảo vệ nàng và đứa con trong bụng nàng.

Hắn tin vào lời tiên tri của Tạ Tư Minh, lo sợ rằng nếu Khương Cẩn có mặt, nàng sẽ ngăn cản Đại phu nhân tuẫn táng.

“Đại tỷ, đừng lo, muội sẽ nghĩ cách.”

Ta lén siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, thấp giọng nói.

Ta chạy vội về phủ Tướng quân.

Trước cửa phủ, đã có vô số dân chúng tụ tập.

Có người đến để tiễn biệt vong linh của Khương gia.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cũng có kẻ đến để xem lời tiên tri của Tạ Tư Minh có linh nghiệm hay không.

Bên trong phủ, bầu không khí nặng nề đến ngạt thở.

Đại phu nhân đứng giữa sân, nhìn đám nữ quyến run rẩy, cất cao giọng:

“Các ngươi yên tâm, nếu thật sự không còn cách nào khác, cùng lắm ta liều một mạng, cũng phải bảo vệ cả nhà Khương gia!”

Nói xong, bà quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy ôn nhu, ôn nhu đến mức ta ngỡ như mình đang nhìn thấy mẫu thân mỗi khi bà không đánh ta.

“Khương Dụ.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com