Khương Dụ

Chương 3



Khương Cẩn khẽ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng khuyên nhủ:

“Ngốc à, đừng nói những lời như thế. Chu di nương rất yêu đệ, bà ấy làm vậy, chẳng qua chỉ muốn bảo vệ đệ thôi.”

“Uống thuốc xong, đệ đi xin lỗi bà ấy, chuyện này sẽ qua nhanh thôi.”

Ta trừng mắt nhìn nàng:

“Bà ấy sắp đánh c.h.ế.t đệ rồi, mà đệ còn phải đi xin lỗi bà ấy sao?”

Trong lòng ta chợt thấy bầu trời sụp đổ.

Mẫu thân muốn đánh c.h.ế.t ta, ngay cả đại tỷ—người luôn đối xử tốt với ta—cũng không đứng về phía ta.

Ta kéo chăn trùm kín đầu, tức giận nói:

“Tỷ đừng đưa thuốc cho đệ nữa, cứ coi như đệ đã c.h.ế.t rồi đi. Dù sao đệ c.h.ế.t rồi, tỷ vẫn còn nhiều đệ đệ khác mà!”

Cả người ta bị đánh đau đến mức cử động cũng nhói buốt.

Nước mắt không ngừng rơi, khiến đôi mắt ta đau rát như bị ong chích.

Bên ngoài, giọng nói của Khương Cẩn vọng vào, xen lẫn tiếng thở dài:

“Khương Dụ, đệ có biết vì sao chúng ta chỉ có đệ đệ, mà không có muội muội không?”

Nàng không vén chăn lên, chỉ nhẹ giọng nói.

Rõ ràng chỉ mới chín tuổi, nhưng giọng điệu của nàng lại trầm ổn như người lớn.

Ta nghĩ, chắc tỷ ấy lại muốn lừa ta ra ngoài, sau đó dùng một miếng mạch nha để dỗ dành ta.

Nhưng lần này ta giận thật rồi, không phải một miếng mạch nha là có thể xoa dịu được.

“Ta có rất nhiều đệ đệ, nhưng muội muội… ta chỉ có một mình muội thôi. Nếu muội chết, ta sẽ không còn muội muội nữa.”

Như sấm sét giáng xuống đầu, ta lập tức ngây người, trong đầu vang lên những tiếng ong ong.

Chỉ vì một trận đòn mà ta từ nam hài biến thành nữ hài sao?

Sao có thể như vậy được?

Đại tỷ nhất định đang lừa ta!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta vén chăn, thò đầu ra định tranh luận với nàng, nhưng lại nhìn thấy trên gương mặt thanh tú ấy loang lổ vệt nước mắt.

Và ngay giây phút đó, ta chợt hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra, ta thực sự là nữ nhi.

Sau khi ta ra đời, nhà họ Khương không còn ai sinh được nữ nhi nữa.

Không phải do vận may, mà là vì nhà họ Khương đã mời danh y tinh thông thai sản về, đến tháng thứ tư liền bắt mạch chẩn đoán.

Nếu là dương mạch, tức thai nhi là nam, thì sẽ được an thai cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn nếu là âm mạch… thì chỉ một bát thuốc phá thai, thai nhi sẽ không còn cơ hội ra đời.

Quốc sư từng nói, trong vòng mười năm, nhà họ Khương sẽ sinh ra một tai tinh gây họa cho giang sơn xã tắc.

Mà ta, chính là tai tinh đó.

Đại phu nhân đã giữ mạng ta lại.

Chính vì lời tiên đoán ấy, mười năm nay, không ai trong Khương gia dám sinh con gái.

Mẫu thân muốn ta nỗ lực tiến thân, vì bà nghĩ rằng ta đứng càng cao, thân phận nữ nhi của ta càng khó bị phát hiện.

Đại phu nhân sợ bản thân mang thai con gái, sợ phải chính tay loại bỏ đi đứa con của mình, nên bà uống thuốc tránh thai, nhẫn nhịn ghen tuông mà để phụ thân nạp thêm hai phòng thiếp thất.

Bà chịu quá nhiều ấm ức, nên chỉ có thể trút giận lên mẫu thân ta.

So với những chân tướng tàn nhẫn ấy, ta thà rằng Khương Cẩn cứ đưa cho ta một miếng mạch nha để dỗ dành như trước đây còn hơn.

“Quốc sư… vì sao ông ta lại đưa ra lời tiên đoán ấy?” Giọng ta khàn đặc, run rẩy hỏi Khương Cẩn.

“Không biết. Cũng chẳng quan trọng.” Khương Cẩn đáp nhẹ nhàng.

“Năm Nguyên Hanh thứ ba, thiên hạ đại hạn, là Quốc sư cầu mưa. Sau đó, những lời tiên đoán của hắn, Hoàng thượng tin, bách tính trong thiên hạ cũng tin.”

Từ khi có ký ức, chuyện xấu nhất mà ta từng làm, chẳng qua chỉ là lén nuôi một con ch.ó con cùng đại tỷ.

Ta không hiểu vì sao mình lại bị xem là tai tinh gây họa cho giang sơn.

Nhưng nếu tất cả mọi người đều tin, thì ta có nói gì cũng vô ích.

“Xin lỗi…”

Ta ôm lấy cánh tay Khương Cẩn, giọng nghẹn lại, chẳng rõ lời xin lỗi này là dành cho ai.

Dường như… ta có lỗi với tất cả mọi người.

Từ đó về sau, ta đột nhiên trở nên hiểu chuyện.

Sau khi vết thương lành hẳn, ta chủ động trở lại thao trường tiếp tục huấn luyện.

“Khương Dụ, ngươi chăm chỉ như vậy, có phải muốn làm gia chủ không?” Mấy đứa trẻ khác trêu chọc ta.

Ta liếc nhìn bọn chúng, cười khẩy:

“Các ngươi lười biếng như thế, có phải không muốn làm con cháu Khương gia nữa không?”

Bọn chúng đều là trẻ con, không chịu nổi bị châm chọc, lập tức nhào lên định đánh nhau với ta.

Ta lo sợ nếu xảy ra giằng co, cơ thể mình sẽ lộ ra điểm khác biệt, bèn vội vàng nói:

“Nói không lại liền động thủ, đây chẳng phải hành vi của đàn bà sao? Các ngươi là đàn bà à?”

Bọn chúng còn nhỏ, rất dễ lừa, ta nói chắc như đinh đóng cột, bọn chúng lập tức ngừng tay.

“Đã là nam nhi thì so tài bằng thành tích huấn luyện!” Ta hùng hồn tuyên bố.

“Được thôi! Ai sợ ai!” Bọn chúng đồng loạt hưởng ứng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com