Khương Dụ

Chương 4



Ta chịu khổ giỏi, mà nữ nhi lúc còn nhỏ cũng không yếu hơn nam nhi là bao, thế nên mỗi lần khảo hạch, ta đều xếp hạng đầu.

Nhiều năm trôi qua, dần dần, bọn họ cũng bắt đầu tâm phục khẩu phục ta.

Khắp nơi đều nghe thấy người ta bàn tán:

"Khương Dụ quả nhiên thừa hưởng bản lĩnh từ phụ thân hắn. Đừng nhìn hắn có vẻ ngoài thư sinh nho nhã, thực ra hắn là một người gan dạ, cứng cỏi hơn ai hết!"

Khi đại tỷ nghe được lời đồn này, vẻ mặt trở nên khó diễn tả.

Ta liền nhét một quả hồng chín mọng vào miệng nàng:

“Đại tỷ, như vậy mọi người mới có thể yên tâm.”

Năm nay ta mười bốn tuổi, đại tỷ mười bảy.

Nàng có một vị thanh mai trúc mã trong lòng, chỉ chờ đến khi hắn đỗ đạt khoa cử vào mùa thu, hắn sẽ mang lễ vật đến cửa cầu hôn đại tỷ.

“Khương Dụ, muội tính sao đây? Chẳng lẽ vài năm nữa muội thực sự cưới một nữ tử về sao? Như vậy đối với muội và cả nàng ta đều quá bất công.” Đại tỷ lo lắng nhìn ta.

“Đại tỷ, có gì đáng lo đâu.” Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi.

“Chờ thêm hai năm, muội sẽ theo phụ thân ra biên ải. Lên chiến trường, muội giả vờ bị thương, rồi trở về nói mình… không còn khả năng làm nam nhân nữa.”

“Không được!” Đại tỷ sốt ruột đến mức nhéo lấy cánh tay ta.

Ôi, đau điếng.

Ta vội vàng kêu lên cầu xin:

“Vậy thì giả chết, giả c.h.ế.t là được chứ gì? Đến lúc đó đổi tên đổi họ, đổi luôn cả khuôn mặt, bắt đầu lại cuộc đời của ta với thân phận nữ nhi!”

Đại tỷ vẫn nhíu chặt mày:

“Mẫu thân ta đã từng nói với ta về chuyện này. Bà lo lắng không yên, muốn muội sớm rời đi, nhưng lại thấy muội tuổi còn nhỏ, sợ rằng chiến trường quá nguy hiểm.”

“Để đích mẫu yên tâm, muội vẫn luôn rất cẩn trọng. Không ai có thể nhìn thấu thân phận của muội đâu.” Ta vỗ nhẹ lên tay nàng, an ủi.

Nhưng, biến cố rất nhanh đã xảy ra.

Mùng chín tháng mười, hoàng gia cử hành lễ đi săn mùa thu.

Hoàng thượng lệnh cho các triều thần đưa theo con trai trên mười hai tuổi cùng đi săn b.ắ.n với các Hoàng tử.

Ta vốn nghĩ mình đã thể hiện vừa đủ, không xuất sắc cũng không quá tệ, vậy mà không hiểu sao vẫn lọt vào mắt Hoàng đế.

Ngài cố ý gọi ta đến, hỏi ta đã săn được những gì.

“Hai con thỏ, ba con chuột tre…” Ta cẩn thận đáp lời, đồng thời cảm giác có một ánh mắt đang chậm rãi quan sát mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngước mắt lên, ta đối diện với người ngồi bên cạnh Hoàng đế.

Người đó đầu đội ngọc quan, bạch y phiêu dật, tuổi tác trông trẻ hơn phụ thân ta vài phần.

Chỉ một ánh mắt, ta liền đoán ra—hắn chính là Tạ Quốc sư.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Không hiểu vì sao, ta nhìn thấy trong mắt hắn có chút hận ý.

“Hoàng thượng,” hắn đột nhiên cất giọng, âm điệu bình thản nhưng ẩn chứa ý tứ sâu xa, “Khương đại thiếu gia còn trẻ, nhưng tính tình và phẩm hạnh đều rất tốt, vừa hay rất hợp với Trường Nghi Công chúa.”

Hoàng đế bật cười, quay đầu nhìn phụ thân ta:

“Để trẫm về hỏi ý Trường Nghi vậy. Khương Tướng quân, nhi tử nhà ngươi chưa có hôn ước gì chứ? Nếu chưa, trẫm định sẵn hôn sự này rồi đấy.”

Trước bao ánh mắt dõi theo, phụ thân ta đành phải chắp tay đáp:

“Bẩm bệ hạ, khuyển tử chưa có hôn ước.”

Vừa về đến phủ Tướng quân, phụ thân và Đại phu nhân lại tranh cãi.

“Chàng là Tướng quân mà sao ngốc thế? Khi đó đáng lẽ chàng nên nói ngay rằng Khương Dụ đã có hôn ước!”

“Thông minh như nàng thì nói thử xem, nếu Hoàng thượng hỏi hôn ước với nhà nào, ta phải trả lời thế nào?”

“Thì cứ bịa ra một cái tên…”

“Bịa ra?” Phụ thân hừ lạnh, “Nàng nói thì dễ, lỡ Hoàng thượng cho người điều tra, ai dám gánh tội lừa dối thiên tử để giúp ta che giấu?”

“Khương Dụ cũng đâu có gì đặc biệt, Trường Nghi Công chúa chắc gì đã muốn gả cho nó. Nếu chàng tìm cách lấp liếm, vẫn có thể xoay chuyển tình thế.”

“Có Tạ Tư Minh ở đó, Hoàng thượng chắc chắn sẽ điều tra!”

Đại phu nhân im lặng.

Một lúc lâu sau, bà thở dài, cũng không rõ là oán trách hay bất lực:

“Chàng nói xem, sao cứ phải dính vào cái tên bụng dạ hẹp hòi như hắn chứ?”

Phụ thân uống một ngụm trà lớn, rồi phụt một tiếng phun ra bã trà:

“Làm sao ta biết được!”

“Phu quân, giờ phải làm thế nào đây?” Đại phu nhân nhìn phụ thân, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Phụ thân trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói:

“May mà Dụ nhi vẫn còn nhỏ, mới mười bốn tuổi. Hoàng thượng cũng chỉ bảo hai đứa gặp mặt trước, nếu thật sự muốn ban hôn, ít nhất cũng phải đợi đến khi nó mười sáu tuổi. Trong hai năm này, cứ xem tình hình thế nào đã.”

“Chúng ta không có hai năm đâu.” Đại phu nhân lo lắng, “Con trai của Hàn Lâm Học Sĩ mới mười lăm tuổi đã được ban hôn. Khương Dụ chỉ ba tháng nữa là tròn mười lăm, nếu Trường Nghi Công chúa vừa ý nó…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com