Khương Dụ

Chương 5



Phụ thân mất kiên nhẫn, phất tay áo nói:

“Làm cho người ta thích thì khó, nhưng chọc người ta ghét, chẳng lẽ lại khó sao?”

Dứt lời, người cũng sải bước rời đi.

Đại phu nhân nhìn ta và mẫu thân đang đứng như chim cút, nhướng mày nói:

“Nghe rõ rồi chứ? Ba ngày sau, ngươi phải đi dạo cùng Trường Nghi Công chúa, ngươi làm sao để nàng ta ghét ngươi thì làm.”

“Nghe rõ rồi ạ!” Ta lập tức bảo đảm với Đại phu nhân, “Con nhất định khiến nàng ta nghe đến cái tên Khương Dụ là tức đến nghiến răng!”

Vừa phải làm nàng ta ghét ta, lại không thể để lộ mình cố ý làm vậy—đây mới là khó nhất.

Mẫu thân ta dịu dàng rót cho Đại phu nhân một chén trà, cười nhẹ nhàng:

“Phu nhân cứ yên tâm, nên làm thế nào, thiếp sẽ dạy Dụ nhi.”

Mẫu thân nói xong liền đuổi ta về trước:

“Bài tập của con còn chưa làm xong phải không? Mau về làm đi, cứ ham chơi mãi, cẩn thận lại ăn đòn!”

Bà thì đứng phía sau Đại phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai cho Đại phu nhân.

Bình thường, mẫu thân và Đại phu nhân đấu đá không ngừng, nhưng chỉ cần liên quan đến ta, bà luôn chủ động hạ mình trước mặt Đại phu nhân.

Đại tỷ từng nói đây là cách hai người họ chung sống, tốt nhất thì ta đừng xen vào.

Thế nên, mẫu thân đã lên tiếng đuổi, ta lập tức nghe lời, hành lễ với Đại phu nhân rồi lui xuống.

Ra khỏi viện, ta chợt nhớ ra có đồ để quên, bèn quay lại lấy.

Vừa mới bước tới dưới mái hiên, bên trong đã vọng ra giọng nói nghẹn ngào của mẫu thân:

“Phu nhân, nếu không… để ta đi cầu xin Tạ Tư Minh thử xem?”

Ngay sau đó là tiếng quát sắc lạnh của Đại phu nhân:

“Câm miệng! Ngươi nói bậy cái gì thế! Hắn ta chẳng qua chỉ là một con cóc ghẻ, không cắn người ta được nhưng lại thích làm người ta chán ghét. Nếu ngươi đi cầu xin hắn, ngược lại sẽ…”

Lời còn chưa dứt, ngoài viện đã vang lên giọng hỏi lớn của Lý ma ma:

“Thiếu gia lại quay lại làm gì thế?”

Bên trong lập tức im bặt.

Ta bình thản đáp:

“Quả bồ đề ta định tặng đại tỷ bị rơi trong này.”

Một lát sau, bên trong vang lên tiếng lục đục, cửa phòng đột nhiên bị kéo mạnh ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẫu thân sắc mặt xanh mét, nhét ba quả bồ đề còn tươi vào tay ta, sau đó xoay người bỏ đi.

Ta kéo tay áo bà lại, hỏi nhỏ:

“Mẫu thân, người và Đại phu nhân đang nói chuyện gì vậy? Tạ Tư Minh không phải Quốc sư sao? Người quen hắn à?”

Mẫu thân hừ lạnh, thấp giọng quát:

“Muốn ăn đòn thì cứ tiếp tục hỏi! Còn không mau về làm bài?”

Trong nhà này, người đánh ta nhiều nhất chính là mẫu thân, ta không dám hỏi thêm, vội buông tay rời đi.

Nhưng ta không về làm bài, mà cầm quả bồ đề chạy thẳng đến viện Nam Quỳnh của Khương Cẩn.

Sau khi cho lui hạ nhân, ta đem chuyện vừa nghe được kể lại cho nàng, rồi nhỏ giọng hỏi:

“Đại tỷ, nhà mình và Tạ Tư Minh rốt cuộc có thù oán gì mà hắn cứ nhằm vào ta vậy?”

Đại tỷ là người chiều chuộng ta nhất, chuyện mẫu thân không chịu nói, chỉ cần ta mè nheo với đại tỷ, thế nào cũng moi được câu trả lời.

Nhưng lần này, ta đành phải thất vọng rồi.

Bởi vì ngay cả đại tỷ cũng không biết nguyên do.

“Mẫu thân ta và di nương không muốn nói, chắc hẳn có lý do của họ. Chờ đến lúc thích hợp, tự khắc chúng ta sẽ biết.”

Nàng đổi chủ đề, hỏi về kế hoạch ba ngày sau của ta:

“Nghe nói Trường Nghi Công chúa là người được nuông chiều nhất trong số các Công chúa, tính tình kiêu căng, hay sai bảo người khác. Muội đã nghĩ ra cách để nàng ta ghét muội chưa?”

“Chuyện này còn không đơn giản sao? Nàng ta thích được mọi người cưng chiều, vậy muội cứ không chiều nàng ta là được. Dù sao muội là con trai nhà võ, tính tình thô lỗ, không hiểu lòng nữ nhân cũng là chuyện hợp lý. Chỉ cần một ngày không để nàng ta chơi vui vẻ, nàng ta nhất định sẽ ghét muội.”

Đại tỷ không nhịn được bật cười:

“Cũng phải, trong nhà này, muội là người có nhiều mưu mẹo nhất.”

Làm cho một nữ tử ghét mình, có gì khó đâu chứ?

Ai cũng nghĩ vậy.

Ba ngày sau, ta theo Trường Nghi Công chúa xuất cung dạo chơi.

Lúc đi ngang qua chợ, nàng dừng chân trước một quầy bán kẹo hình người, đứng mãi không rời đi.

Ta thì cố ý quỳ gối trước sạp thịt lợn bên cạnh, hào hứng bàn luận với đồ tể về cách g.i.ế.c lợn sao cho không bị m.á.u b.ắ.n lên người.

Một người diễn xiếc dắt theo con khỉ đi ngang qua, Trường Nghi Công chúa trông thấy con khỉ nhỏ ngồi trên vai người kia thì động lòng trắc ẩn, bảo ta đuổi theo chuộc nó về.

Ta cố ý hiểu sai ý nàng, không chuộc con khỉ nhỏ đáng yêu kia mà lại mua về một con khỉ già vừa xấu vừa rụng lông, miệng nhe răng trông vô cùng dữ tợn và có phần nhếch nhác. Ta nhét con khỉ vào tay nàng, nghiêm túc nói:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đây là con khỉ đáng thương nhất trong đám đó. Công chúa có muốn mang nó về làm thú cưng không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com