Khương Dụ

Chương 9



Ta nhìn thẳng vào Đại phu nhân.

Bà chậm rãi nói từng chữ một:

“Khương Dụ, nghe kỹ đây. May mà Khương gia vẫn còn con.”

Bà đang nói với ta rằng—ta không phải tai tinh.

Bà đang nói với ta rằng—bà không hề oán trách ta.

Ta không khóc.

Ta lập tức gửi tin cho Khương Cẩn, bảo nàng cố gắng xoay chuyển tình thế trong cung.

Sau đó, trước khi triều đình kịp phản ứng, ta dẫn theo hai tâm phúc, giục ngựa chạy thẳng đến Vân Châu.

Ta phải nắm rõ tình hình trước khi quan viên triều đình đến điều tra.

Nhị đường ca Khương Hàm đã dốc hết tâm sức giữ vững Vân Châu, thấy ta đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nói với ta rằng, trong quân có bắt được mật thám của Bắc Kiết, hắn nghi ngờ cái c.h.ế.t của các thúc bá không đơn giản như bề ngoài.

Ta suy nghĩ một lát, sau đó thay sang một bộ y phục nữ nhân.

Khương Hàm kinh hãi đến mức trợn tròn mắt, biểu cảm chẳng khác nào nhìn thấy Trương Phi mặc váy.

“Nhị đường ca, đệ ăn mặc thế này có đẹp không?” Ta hỏi.

Khương Hàm trầm mặc, ánh mắt phức tạp, nhưng không trả lời.

Vậy thì có nghĩa là ta rất đẹp.

Cũng phải thôi, Khương Cẩn xinh đẹp như thế, sao ta có thể xấu được?

"Sau khi chiếm ba tòa thành, Bắc Kiết bắt giữ vô số bách tính chưa kịp chạy thoát, xem họ như súc vật để làm lương thực.”

“Ta nghe nói, Bắc Kiết Vương có một người con trai thứ, mẫu thân hắn là người Hán. Hắn không nắm thực quyền, nhưng lại được sủng ái, trong lòng ít nhiều cũng nảy sinh lòng trắc ẩn với người Hán. Ta muốn trà trộn vào bên cạnh hắn, dò xét thực hư."

Ta và Khương Hàm ước định ám hiệu, chỉ cần ta truyền tin, hắn lập tức cho người đến tiếp ứng.

“Khương Dụ, cẩn thận.” Khương Hàm không ngăn cản ta.

Chúng ta đều hiểu rõ, Khương gia đang ở thời điểm nguy hiểm nhất, muốn vượt qua kiếp nạn này, mỗi người đều phải gánh vác trách nhiệm của mình.

Ta lẫn vào đoàn dân chạy nạn, giả vờ bị thương, đi lại khó khăn, rất nhanh đã bị quân Bắc Kiết bắt giữ.

Bọn chúng tưởng rằng ta không hiểu ngôn ngữ của chúng, bèn cười hề hề nói ngay trước mặt ta:

“Con đàn bà này da non thịt mướt, trước tiên đưa đến cho Đại Vương tử hưởng thụ, chờ ngài ấy dùng xong, sẽ đến lượt huynh đệ chúng ta. Sau khi chơi chán, lại đưa cho đầu bếp mổ ra nấu thịt.”

Trận tuyết tai họa này không chỉ ảnh hưởng đến Đại Diễn, mà Bắc Kiết cũng chịu khổ sở. Chúng không dám ăn thịt đồng bào của mình, nên liền coi dân chúng Đại Diễn là lương thực.

Ta cố nén cảm giác ghê tởm, bước đến gần một thiếu niên có đường nét gương mặt hơi sắc sảo trong đám người chạy nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đặt cược—hắn chính là Nhị Vương tử của Bắc Kiết.

Quả nhiên, làn da hắn trắng nõn hồng hào, rõ ràng không giống dân chạy nạn.

Và ta đã đoán đúng.

Trong vòng mười ngày, ta tiếp cận hắn, trở thành bạn của hắn.

Nhờ hắn, ta đã tìm ra sự thật.

Quả thực, trong triều đình có kẻ cấu kết với Bắc Kiết, nhưng chúng còn chưa kịp ra tay, thì phụ thân và các thúc bá đã bất ngờ gặp tuyết lở, vùi thây dưới tuyết trắng.

Cái c.h.ế.t của họ, thực sự chỉ là bất hạnh.

Đêm cuối cùng, ta lẻn vào trướng của Bắc Kiết Vương, đánh cắp được chứng cứ thông đồng giữa quan lại triều đình và Bắc Kiết.

Khi ta chuẩn bị rời đi, một người không ngờ tới lại xuất hiện trước mặt—Nhị Vương tử của Bắc Kiết.

Hắn không còn dáng vẻ hiền lành như trước, hắn nhìn ta, trong nụ cười có cả ý cười đùa lẫn tiếc nuối:

“Sao đi nhanh vậy? Nữ thám tử Đại Diễn đúng là vô tình quá.”

Ta lập tức cảnh giác, tay siết chặt con d.a.o găm giấu trong tay áo.

Hắn lại cười:

“Hay là đừng về nữa, ở lại bên ta làm Vương phi đi.”

“Ngươi đã có vương phi rồi.” Ta lạnh lùng nói.

Hắn khẽ cười:

“Nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân người Hán, g.i.ế.c đi là được.”

“Ta cũng là người Hán.” Ta nhắc nhở.

Hắn thản nhiên đáp:

“Nhưng ngươi không giống, ngươi thú vị hơn nàng ta.”

Trong lòng ta trầm xuống.

Người trước mặt này, dù mang dòng m.á.u người Hán, nhưng trong huyết mạch vẫn chảy dòng m.á.u của Bắc Kiết Vương.

Hắn chưa từng thương xót dân chúng Đại Diễn, chẳng qua chỉ là kẻ chán đời, lấy mọi thứ xung quanh làm trò tiêu khiển mà thôi.

Không chút do dự, ta lập tức ra tay.

Hắn quát lớn một tiếng, quân Bắc Kiết lập tức ập tới bao vây ta.

Trong thời gian làm việc ở Binh Mã Ti, để truy bắt bọn trộm cướp, ta đã luyện được một thân bản lĩnh, lúc này đúng lúc phát huy để thoát thân.

Ta phóng pháo hiệu lên trời, đội tiếp ứng của Khương Hàm kịp thời xuất hiện.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nhị đường ca, giữ vững Vân Châu, ta phải hồi kinh.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com