01
Khi Tạ Thừa Uyên phạt ta quỳ ngoài Trường Lạc điện, trên trời tuyết đang rơi.
Cái lạnh thấu xương như lưỡi d.a.o sắc cắt qua đầu gối.
Cung nữ bên cạnh có chút hả hê:
"Hừ, đáng đời."
Cả nước đều biết.
Ta và Thái tử Tạ Thừa Uyên thanh mai trúc mã.
Hôn ước từ thuở nhỏ.
Nhưng năm năm trước, Tạ Thừa Uyên bị phế truất.
Ta lập tức hủy hôn với hắn ta, đi lấy người khác.
Còn Thái tử phi hiện tại thì không rời không bỏ.
Giả làm cung nữ, ở nơi rét buốt, đồng hành cùng hắn ta suốt năm năm.
Vì thế, khi Thái tử trở lại, cả kinh thành đều chờ xem trò cười của ta.
Cũng không làm bọn họ thất vọng.
Chưa đầy nửa tháng sau khi Tạ Thừa Uyên về kinh, hắn ta tuyên bố thân thể Thái tử phi có bệnh.
"Mời" ta - người làm tỷ tỷ - vào Đông cung chăm sóc.
Từ đó Thái tử phi uống thuốc ít đi, lỗi của ta.
Thái tử phi ăn uống ít đi, lỗi của ta.
Thái tử phi tâm trạng không tốt, càng là lỗi của ta.
Vừa rồi, ta rót cho Thái tử phi của hắn ta một chén trà.
Nàng ta chỉ nhíu mày một cái, Tạ Thừa Uyên đã ném vỡ chén trà.
"Tiết phu nhân có lẽ quen được nuông chiều, không biết lạnh lẽo là gì."
"Đã thế thì ra ngoài quỳ, cảm nhận cho thật kỹ đi!"
Băng tuyết quả thật lạnh lẽo.
Chưa đến nửa canh giờ, toàn thân ta đã tê cóng mất cảm giác.
Cửa điện vừa lúc mở ra.
"Điện hạ!" Phó Oanh vẻ mặt lo lắng chạy ra, "Đã nói với ngài là tỷ tỷ yếu ớt, không chịu nổi tội nặng như vậy, người xem. . ."
Nàng ta đến gần, thấy ta quỳ thẳng lưng, cột sống chưa từng cong một chút, đỏ hoe mắt:
"Tỷ tỷ, ngươi cần gì phải ra vẻ kiên cường?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Ngươi cứ nhận lỗi với điện hạ đi, điện hạ thương tỷ nhất, nhất định. . ."
Lời chưa nói hết, "Oa" một tiếng, nàng ta phun ra một ngụm m-áu.
02
Trên đường đã có tin đồn từ lâu.
Năm đó Thánh thượng nổi giận, cùng với chiếu chỉ phế truất Thái tử, còn có một chén thuốc độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khuong-man/phan-1.html.]
Độc không ch-ết người, nhưng sẽ khiến người ta sống không bằng ch-ết.
Là cung nữ bên cạnh Thái tử dùng thân thử độc, thay Thái tử giải nạn.
Nhưng từ đó nàng ta lưu lại tật bệnh.
"Khương Mãn! Ngươi làm gì vậy?"
Tạ Thừa Uyên tiến lên hai ba bước, mạnh mẽ đẩy ta ra.
Bộp —
Thân thể ta vốn đã cứng đờ vì lạnh, bị đẩy như vậy, ngã thẳng xuống đất.
Tạ Thừa Uyên sững người, theo bản năng định đỡ.
"Điện hạ." Phó Oanh ho liên tục, "Đừng. . . đừng trách tỷ tỷ."
"Là A Oanh vô dụng. . . khụ khụ. . ."
Tạ Thừa Uyên một tay bế Phó Oanh lên: "Truyền Ngự y!"
Ta gắng gượng chống người dậy, vừa hay nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi.
Tạ Thừa Uyên dáng người cao ráo, Phó Oanh nhỏ nhắn yếu ớt.
Một người không quay đầu lại bước đi phía trước, một người nép trong lòng hắn ta nhìn về phía ta.
Ngây thơ chớp chớp mắt.
So với lần đầu gặp năm đó, hai người như hai con người khác hẳn.
03
Năm đó ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được Phó Oanh.
Chỉ trong một đêm hai vị Hoàng tử mất mạng, Quý phi được sủng ái nhất của Thánh thượng đột ngột ch-ết thảm.
Mũi nhọn chỉ thẳng vào Tạ Thừa Uyên.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức lấy mạng hắn ta.
Đông cung tản mác như chim muông.
Tâm phúc của hắn ta, kẻ bị gi-ết, người bị đày.
Ta cần một "nha hoàn" gan dạ tỉ mỉ, tinh thông võ nghệ, nhưng nhìn lại hết sức bình thường.
Đi theo hắn ta đến Bắc cảnh, bảo vệ hắn ta.
Phó Oanh là cô nhi.
Là cô nhi được đào tạo thành sát thủ.
Ta bỏ một số tiền lớn chuộc thân cho nàng ta, lại bỏ một số tiền lớn thuê nàng ta.
Sắp xếp nàng ta làm cung nữ, chăm sóc bên cạnh Tạ Thừa Uyên.
Chỉ là không ngờ.
Chăm sóc rồi chăm sóc, cuối cùng lại chăm sóc lên tận giường.
"Phu nhân, điện hạ. . . điện hạ truyền người vào điện."
Tiểu cung nữ cúi người trước mặt ta, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ta nhìn m-áu tươi nhỏ giọt xuống đất, tay cứng đờ rút khăn, lau sạch mặt, đứng dậy.