Khương Mãn

Chương 2



"Điện hạ, độc trong người nương nương tích tụ đã lâu, khó có thể hồi phục, trừ phi. . ."

Chưa vào điện, lời Ngự y đã truyền ra.

Thấy ta, rõ ràng sững người.

Có lẽ là ta quá chật vật.

Trên người vừa có tuyết, vừa có m-áu.

Không đợi Tạ Thừa Uyên mở miệng, ta chủ động quỳ xuống.

"Trừ phi. . ." Ngự y tiếp tục nói, "Có người tự nguyện lấy thân nuôi cổ, rồi dùng m-áu làm dược dẫn."

"M-áu này, lại lấy m-áu tỷ muội ruột là tốt nhất."

"Nếu Tiết phu nhân đã là tỷ tỷ của nương nương, nếu. . ."

Ngự y dừng lại đúng lúc.

Lông mi ta run rẩy.

Lấy thân nuôi cổ, phải để cổ trùng gặm nhấm xương m-áu toàn thân bảy ngày bảy đêm.

Vô cùng đau đớn.

Tay ta không khỏi run rẩy, vết sẹo trên cổ tay dường như vẫn còn âm ỉ đau.

Ngước mắt, Tạ Thừa Uyên đang nhìn ta với ánh mắt hàm chứa ý cười.

"Tiết phu nhân hiểu chuyện nhất, có thể cứu muội muội, chắc hẳn rất vui lòng phải không?"

Không.

Ta không muốn.

Ta động đậy môi, nhưng không phát ra được âm thanh.

Giọng nói của ta, sau lần đầu lấy thân nuôi cổ đã không thể phát ra âm thanh nữa rồi.

"Tiết phu nhân không nói gì, cô coi như ngươi đồng ý."

Ta lắc đầu.

Tạ Thừa Uyên như không thấy, chống cằm, hứng thú nhìn ta:

"Nghe nói có một loại cổ trùng, tên là 'Vong Tình'."

"Ăn vào có thể khiến người ta quên đi người mình yêu nhất đời này."

"Tiết phu nhân, chọn nó đi, như thế nào?"

04

Tạ Thừa Uyên là cố ý.

Ta đáng lẽ phải biết.

Phó Oanh vốn không phải muội muội của ta.

Chỉ là hắn ta muốn cưới nàng ta làm Thái tử phi, cần phải sắp xếp cho nàng ta một thân phận ra dáng.

Phụ thân hổ thẹn với hắn ta, lại sợ quyền thế hiện tại của hắn ta.

Đành phải nhận Phó Oanh.

Ta và Phó Oanh không có quan hệ huyết thống, lấy thân nuôi cổ, không nhất định phải là ta.

Nhưng Tạ Thừa Uyên không muốn ta dễ chịu.

Hắn ta ép ta vào Đông cung.

Ép ta hầu hạ Phó Oanh.

Ép ta nhìn phu thê bọn họ ân ái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Vẫn chưa đủ.

Hắn ta muốn đánh nát sự kiêu ngạo của ta, quỳ rạp xuống đất, khổ sở cầu xin.

Ta trở về Phù Dung điện ở tạm.

Vội vàng băng bó vết thương trên trán, quấn chăn đi ngủ.

Nhưng vẫn rất lạnh.

Toàn thân trên dưới, vừa lạnh vừa đau, giống hệt như năm đó nuốt cổ trùng trong bảy ngày bảy đêm.

Tạ Thừa Uyên trúng độc.

Hôn mê bất tỉnh trong Đông cung.

Thánh thượng rút hết tâm phúc của hắn ta, không cho Ngự y đến gần.

Ta cầu xin phụ thân.

Phụ thân nói lúc này ra mặt chỉ khiến Thánh thượng thịnh nộ.

Ta cầu xin Ngự y.

Ngự y đều lắc đầu, không dám đến.

Ta không còn cách nào, đành phải đi tìm lang y giang hồ.

Lang y đó không cần bạc, muốn ta nuôi cổ cho ông ta.

Nuôi đủ bảy ngày bảy đêm, có thể dùng m-áu của ta giải độc cho Tạ Thừa Uyên.

Nhưng sau đó, ông ta sẽ cưỡng ép lấy cổ trùng trong cơ thể ta ra.

"Việc này hoặc ch-ết hoặc bị thương, không thể ước lượng được."

"Xin cô nương tự cân nhắc, suy nghĩ kỹ rồi hãy tìm lão phu."

Ta không cân nhắc.

Gật đầu đồng ý.

Ta yêu Tạ Thừa Uyên nhiều biết bao.

Bọn ta từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên.

Hắn ta thay ta chịu trách phạt của phụ thân.

Ta giúp hắn ta che giấu lỗi lầm trước mặt Thánh thượng.

Bọn ta ngắm tuyết năm này qua năm khác, cười đùa trong tuyết:

"Cùng đầm mình trong tuyết."

"Cùng bạc đầu."

Ai có thể ngờ được đây.

Có một ngày ta cô độc quỳ trong tuyết.

Còn người hẹn cùng ta bạc đầu đang ở trong điện tìm niềm vui với nữ nhân khác.

Ta như rơi vào hầm băng, lại như rơi xuống biển lửa.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sau cái lạnh tột cùng là cái nóng tột cùng.

Ta muốn gọi "mẹ ".

Mẹ, con khó chịu quá.

Dù cố gắng thế nào cũng không phát ra được tiếng.

Ồ, dù có thể phát ra tiếng, mẹ cũng sẽ không đến.

Phụ thân, mẹ, huynh trưởng đều bị Tạ Thừa Uyên tìm cớ giam cầm.

Hắn ta nói ta không nghe lời sẽ giam bọn họ cả đời.