Khương Mãn

Chương 11



Ta không muốn hắn ta thắng, nên đã âm thầm châm ngọn lửa này.

Quả nhiên, sau Đoan ngọ, giữa Đông cung và Quốc công phủ, càng thêm căng thẳng.

Lúc đầu, Xuân Liễu vẫn có thể như trước kia, kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Về sau, ngay cả trong phủ cũng không còn tin tức.

Chỉ biết ngày qua ngày, Tiết Trường Đình đã lâu không về.

Mãi đến Trung thu, ngày hắn về nhà, hoàng hôn đẹp đến cực điểm.

Hai tay của ta đã bắt đầu hồi phục, đang ngồi trong sân luyện đàn. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy thân hình thanh tao của hắn bị ánh chiều tà kéo dài, nhuộm một lớp ánh vàng mỏng manh.

"Phu quân! Phu quân về đúng lúc lắm, đến nghe thử xem, tay ta đã lành hẳn chưa?"

Ta vui mừng kéo hắn, nghe đàn, dùng bữa, đánh cờ.

Đến lúc này, thực ra ta không còn quan tâm lắm đến chuyện gì đang xảy ra bên ngoài nữa.

Nhân sự đã tận, còn lại, là thiên mệnh.

Tiết Trường Đình vẫn như bình thường.

Lúc nghe đàn bảo ta ngón tay nào cần luyện tập thêm.

Lúc dùng bữa im lặng nghe ta kể chuyện thú vị trong phủ.

Lúc đánh cờ, vẻ mặt đứng đắn đào hố bẫy ta.

"Phu quân."

"Mãn Mãn."

Ba ván cờ xong, ta và hắn cùng lúc mở miệng.

Hai người đều sửng sốt.

Một tháng không gặp, hắn gầy đi đôi chút, ánh mắt vẫn trầm tĩnh. Lúc nhìn ta, ôn hòa thong dong.

Ta cũng nhìn hắn.

Một lúc lâu chợt quên mất định nói gì.

"Phu quân, ta. . ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tiết Trường Đình hiển nhiên không quên, hắn thở dài, ngước mắt, một lần nữa nhìn về phía ta:

"Mãn Mãn, ta không phải phu quân của nàng."

22

"Mãn Mãn, thực ra lời Thái tử nói lần trước, không sai. Nàng quên một số chuyện, cũng quên hắn ta. Nàng và ta vốn đã nói tốt, ngày Thái tử điện hạ khôi phục, chính là lúc ta trao cho nàng thư hòa ly. Nàng và ta chỉ có danh phận phu thê. Người nàng yêu, từ trước đến nay đều là Thái tử điện hạ."

Ta ngẩn ngơ ngồi trước bàn cờ.

Tiết Trường Đình cụp mắt xuống:

"Những ngày qua, là ta hèn hạ."

Hắn rút từ trong tay áo ra một bức thư đưa cho ta.

"Đây là thứ đáng lẽ phải đưa cho nàng từ lâu, nàng ký xong, sẽ không còn liên quan gì đến Quốc công phủ nữa."

Ta nhìn ba chữ "thư hòa ly" trên đó, không hiểu sao n.g.ự.c bỗng nghẹn lại.

"Đây là một phần lộ dẫn."

Tiết Trường Đình lại đưa cho ta một phong thư:

"Bên trong còn có một địa chỉ. Đáng lẽ ta phải đi cùng nàng, nhưng gần đây ta thực sự rất bận, tương lai. . . Tương lai nếu nàng muốn nhớ lại tất cả, cứ theo địa chỉ trong thư mà tìm người trong thư."

Hắn tháo ngọc bội bên người: "Nhìn thấy cái này, người đó sẽ giúp nàng."

Đưa xong ngọc bội, hắn lại đưa cho ta bức thư thứ ba.

"Đây là một ít ngân phiếu, khế đất điền trạch. Của hồi môn của nàng không ít, nhưng không tiện mang theo, sản nghiệp Khương gia ở kinh thành cũng nhiều. Những ngân phiếu này, các nơi đều có thể đổi được, khế đất cũng trải khắp thiên hạ. Nếu ngày nào đó nàng không muốn ở lại kinh thành, có lẽ sẽ cần dùng đến chúng."

Ta nhìn ba bức thư, một chiếc ngọc bội trên bàn cờ, chợt hiểu ra:

"Sắp có chuyện gì xảy ra phải không?"

Tiết Trường Đình không giấu giếm:

"Mãn Mãn, ta với Thái tử tranh đến giờ này, ắt có người bị thương. Hai ngày này, nàng thu dọn hành lý, trở về Khương phủ trước. Phụ huynh của nàng giữ thái độ trung lập trên triều, bất luận ai thắng ai thua, đều không liên lụy đến Khương gia." Chưa kịp ta mở miệng, hắn lại nói: "Nàng không cần vì thế mà áy náy. Giấy hòa ly là điều chúng ta đã thỏa thuận trước khi kết hôn. Ngân phiếu và địa khế, nàng đã được gả đến Quốc công phủ lâu như vậy, đáng lẽ phải trao cho nàng."

"Giải cổ, ta với tư cách là. . ." Tiết Trường Đình dừng lại, mỉm cười thản nhiên: "Với tư cách là bạn thân, ta nên giúp nàng."

Trong lồng n.g.ự.c ta, cảm giác nghẹt thở bỗng chốc biến thành nỗi chua xót dày vò.

Muốn nói "không phải", nhưng lại không thể nói rõ lý do.