"Phu thê ta đang làm gì trước cửa nhà mình, liên quan gì đến Thái tử điện hạ chứ?"
"Ngươi. . ." Tạ Thừa Uyên quay sang nhìn ta: "Mãn Mãn, ta có vài lời muốn nói với nàng, nàng lại đây."
Tiết Trường Đình cười khẩy: "Thái tử điện hạ đã đi khám ngự y chưa? Bệnh mù lòa, lòng lang dạ thú đã chữa khỏi chưa?"
"Ngươi. . ." Tạ Thừa Uyên lại nghẹn lời.
"Có lẽ căn bệnh này chỉ có ch-ết mới hết. Thái tử điện hạ đừng khoác da người giả làm cừu non nữa. Đúng là làm mình làm mẩy."
Tạ Thừa Uyên tức đến tái mặt.
Ta suýt bật cười thành tiếng.
Tiết Trường Đình bình thường luôn đoan trang, không ngờ lại có mặt sắc bén đến thế.
"Mãn Mãn, nghe cô nói." Tạ Thừa Uyên lại quay sang ta, "Cô đã tra rõ hết rồi, cô đã hiểu lầm nàng, cô có thể xin lỗi, có thể bù đắp. Cô sẽ hưu Phó Oanh, là nàng ta, chính là nàng ta đã khiến chúng ta lỡ dở! Mãn Mãn, đi với ta. Nàng chỉ là quên ta thôi, nàng vốn không hề yêu nam nhân bên cạnh này!"
"Nàng. . ."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ồn ào quá.
Ta chẳng muốn nghe hắn ta nói dù chỉ nửa lời.
Muốn biết chúng ta đang làm gì phải không?
Ta kéo nam nhân bên cạnh lại, nhón chân lên.
Cả thế giới, chợt tĩnh lặng.
20
Ta không nhớ Tạ Thừa Uyên đã rời đi như thế nào nữa.
Hoặc có thể nói, vốn chẳng để ý đến.
Môi Tiết Trường Đình mềm mại, mát lạnh.
Ta như cảm nhận được trái tim mình, hung hăng nhảy lên vài cái.
Đêm đó, ta đã nằm mơ, mơ thấy mình toàn thân đẫm m-áu.
Tay ta đau, chân đau, tim càng đau hơn.
Là Tiết Trường Đình, rút thanh kiếm trong tay, che chở ta phía sau:
"Kẻ nào làm tổn thương thê tử của ta, đáng ch-ết."
Ta bỗng nhiên bắt đầu mong ngóng Tiết Trường Đình về nhà.
Trước kia hắn tan ca cũng sẽ ghé qua giúp ta thay thuốc, cùng ta đánh cờ, hoặc mang về vài quyển sách. Lúc đó gặp hắn cũng vui nhưng dường như không giống tâm trạng hiện tại.
Đáng tiếc Tiết Trường Đình càng ngày càng bận rộn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tạ Thừa Uyên dồn hết sức để đối đầu với hắn, chỗ nào cũng tìm cách gây khó dễ.
Ta thường ba năm ngày mới được gặp hắn một lần.
Tạ Thừa Uyên ngược lại có vẻ rất nhàn rỗi. Sau tết Nguyên Tiêu, hắn ta ngày nào cũng gửi cho ta một bức thư. Ta đều không đọc, càng không thèm hồi âm.
Hình như hắn ta còn cưỡng ép xông vào Quốc công phủ hai lần, đều bị chặn lại.
Cũng từ đó về sau, việc Tiết Trường Đình ba năm ngày về một lần, biến thành bảy ngày, thậm chí mười ngày mới về một lần.
Đông tàn hạ đến, vào tiết Đoan ngọ, kinh thành lại xảy ra một chuyện lớn.
Tạ Thừa Uyên như lời hắn ta nói, hưu thê rồi.
Kẻ nói Phó Oanh là nữ nhi Khương gia ta chính là hắn ta.
Kẻ nói Phó Oanh giả mạo thân phận, phạm tội khi quân, vẫn là hắn ta.
Ngày đó, hắn ta gửi cho ta một thứ.
Lụa đỏ, chỉ vàng.
Là thứ hắn ta từng hứa, tự tay thêu khăn trùm đầu màu đỏ.
Đúng vậy, ta đã nhớ ra.
Không biết từ khi nào, ta dần dần nhớ ra một số chuyện quá khứ.
Tình yêu hắn ta dành cho ta, tổn thương hắn ta gây ra cho ta.
Tuy không phải toàn bộ, nhưng đủ để thấy rõ bản chất.
Ta đốt chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đó cùng với mấy bức thư hắn ta viết cho ta những ngày qua thành tro, rồi gửi trả về Đông cung.
Giữa ta và hắn ta, từ lâu chỉ còn tro tàn.
21
Thực ra ta biết hành động này của ta sẽ chọc giận Tạ Thừa Uyên.
Nhưng ta cũng biết, Tạ Thừa Uyên khi nổi giận cực độ, sẽ làm ra một số chuyện ngu xuẩn cực kỳ.
Ta lớn lên cùng với hắn ta.
Quá hiểu hắn ta rồi.
Đông cung và Quốc công phủ, rõ ràng đã đến mức như nước với lửa.
Tiết Trường Đình tuy được Thánh thượng yêu quý, nhưng chung quy lại không phải họ Tạ.
Về tư, hắn là phu quân của ta, ta không muốn hắn thua.
Về công, Tạ Thừa Uyên với tâm tính hiện tại, ngày sau nếu lên ngôi, e rằng người chịu khổ sẽ là bách tính.