Không ai biết kết cục sẽ ra sao.
Mãi đến khi trời hửng sáng, quản gia mặt mày hớn hở đến báo:
"Lão gia đã về! Lão gia đã về!"
Ta và mẫu thân vội vàng ra tiền viện.
Không biết ở khúc quanh nào, gáy ta bị đánh một cú thật mạnh.
Trước mắt ta tối sầm, mất đi ý thức.
25
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong một hang núi.
Vừa mở mắt đã thấy Tạ Thừa Uyên.
Đêm đã khuya, gió núi gào thét.
Hắn ta ngồi xổm bên đống lửa, đang thêm củi vào.
Thấy ta tỉnh, hắn ta cong mày cười:
"Mãn Mãn, đói rồi phải không? Muốn ăn gì? Lợn rừng hay thỏ rừng?"
Ta chợt có chút hoảng hốt.
"Vẫn là thỏ rừng đi." Tạ Thừa Uyên cầm miếng thịt đã chuẩn bị sẵn.
Đặt lên lửa: "Mãn Mãn thích thỏ rừng ta nướng nhất. Đáng tiếc hôm nay không tìm được mật ong. Phạt ta hôm khác nướng cho nàng một con nữa."
Ta tự véo mình một cái.
Biến loạn trong cung, ánh lửa, hậu viện tĩnh mịch, cơn đau ở gáy.
Từng chút một hiện về trong tâm trí.
Tạ Thừa Uyên xuất hiện ở đây.
Tạ Thừa Uyên. . . đã thua.
"Mãn Mãn, nàng còn nhớ năm mười bốn tuổi, nàng thèm thuồng tấm áo choàng lông cáo của Minh Chiêu không?"
Tạ Thừa Uyên vẫn cười như trước: "Ta nói sẽ săn một cái cho nàng. Lúc đó, chính là ở ngọn núi này."
Hắn ta nhìn ra ngoài.
Ta cũng nhìn ra ngoài.
Không chỉ gió to, tuyết cũng rất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Có vẻ ta đã hôn mê rất lâu.
"Ta săn trong này ba ngày, nàng ở ngoài kia khóc ba ngày. Cứ nói mơ thấy ta bị thương, đòi xuống tìm. Thật sự bị nàng nói trúng rồi, ta. . ."
"Tạ Thừa Uyên." Ta ngắt lời hắn ta: "Ta không muốn nghe."
Nụ cười của Tạ Thừa Uyên cứng đờ một chút, rồi lại nở ra:
"Vậy nàng ngủ thêm một lát, thỏ chín ta gọi nàng dậy."
"Tạ Thừa Uyên, ta sẽ không đi với ngươi đâu." Ta bình thản nhìn hắn ta: "Ngươi muốn mang ta đi, hoặc là chặt đứt tứ chi ta rồi làm ta câm, không thì trực tiếp gi-ết ta đi. Nếu không, người ch-ết sớm muộn gì cũng là ngươi."
Sắc mặt Tạ Thừa Uyên tái đi từng tấc, chỉ lẩm bẩm:
"Không thể nào, không thể nào."
"Mãn Mãn yêu ta nhất mà."
"Mãn Mãn sẽ vì ta mà một mình vào rừng sâu, sẽ vì ta mà tự dùng thân mình nuôi cổ, sẽ. . ."
"Đừng mơ nữa." Ta cười nhạt: "Trên đời này sẽ không còn kẻ ngu ngốc như vậy nữa đâu."
"Khương Mãn!" Tạ Thừa Uyên đột nhiên ném con thỏ đang nướng xuống: "Ta chỉ hiểu lầm nàng thôi! Rốt cuộc phải làm thế nào, nàng mới chịu tha thứ cho ta?"
Hắn ta tiến lên hai ba bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
"Mãn Mãn, nàng đang giận nên không muốn xem thư ta viết cho nàng phải không? Còn đốt thành tro bụi? Ta cũng không bắt nàng giải độc cho Phó Oanh. Là Phó Oanh lừa nàng, lừa ta, giờ nàng ta đang phải ngày ngày chịu cực hình trong ngục, nàng vẫn chưa hài lòng sao? Đúng, còn cả cổ đó, loại cổ khiến nàng lại có thể nói chuyện, chẳng phải họa mà được phúc sao?"
"Đúng, là cổ đó." Mắt Tạ Thừa Uyên lại sáng lên: "Là thứ cổ đó, cổ đó đã khiến nàng quên ta. Mãn Mãn, đợi chúng ta ra khỏi kinh thành, ta đưa nàng đi giải cổ, đợi nàng nhớ ra tất cả. . ."
"Tạ Thừa Uyên, ta đã sớm nhớ ra tất cả rồi."
Ta nhìn sâu vào mắt Tạ Thừa Uyên:
"Ta cho Phó Oanh bạc là để nàng ta chăm sóc ngươi, bảo vệ ngươi. Vết m-áu trong đường hầm bí mật là vì giải độc cho ngươi, vết thương ở cổ tay chảy m-áu không ngừng. Chúng ta là thanh mai trúc mã, hẹn ước bạc đầu, ta đã từng yêu ngươi, hơn cả mạng sống của chính mình. Tất cả mọi thứ, ta đều nhớ ra rồi."
Trên mặt Tạ Thừa Uyên hiện lên một tia mờ mịt:
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Tiết Trường Đình, đã giải cổ cho nàng rồi sao?"
"Tiết Trường Đình là ai?"
26
Tạ Thừa Uyên phát điên rồi.
Trong hang núi âm u chật hẹp này, hắn ta vừa khóc vừa cười.
"Vong tình cổ, quên đi người mình yêu nhất đời này. Nàng nhớ ra ta, nhưng lại quên mất Tiết Trường Đình."
"Ha ha ha ha ha ha ha."