"Tiết Trường Đình! Lại là Tiết Trường Đình!"
"Phụ hoàng sủng ái hắn, ngay cả nàng cũng yêu hắn!"
"Tại sao chứ! Cùng lắm chỉ là đứa con của kỹ nữ!"
Hắn ta đá đổ đống lửa đang cháy, lấy từng thanh củi đang cháy, ném vào vách núi.
"Tại sao lại là hắn? Tại sao nàng lại phải gả cho hắn? Chỉ cần nàng chọn người khác, chúng ta đã không đến nông nỗi này!"
"Không! Nàng lừa ta, có phải nàng đang lừa ta không?" Hắn ta lại đến kéo ta: "Đi với ta! Ta đưa nàng đi xem một thứ, nàng quên rồi, chắc chắn là đã quên rồi!"
Hắn ta kéo ta ra khỏi hang núi.
Gió tuyết ập vào mặt.
Ta biết hắn ta muốn đưa ta đi xem gì.
Năm đó hắn ta săn cáo trên núi, ngã ngựa, bị thương.
Là ta tìm thấy hắn ta.
Chúng ta đã khắc tên nhau trên cây đa trong thung lũng.
Trên núi thực ra có ánh lửa.
Tạ Thừa Uyên lại hoàn toàn không để ý.
Ta đã sớm nói rồi, khi tức giận, hắn ta sẽ làm những chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Thấy càng lúc càng gần ánh lửa, ta lấy pháo hiệu đã sớm giấu trong tay áo.
Xoẹt—
Bầu trời nở rộ một đóa pháo hoa.
27
Chưa đầy một khắc, chúng ta đã bị bao vây, người đứng đầu một thân áo trắng, dưới ánh lửa, gương mặt lạnh như sương.
Tạ Thừa Uyên lại rất vui mừng.
"Mãn Mãn, quả nhiên nàng đang lừa ta."
Hắn ta dùng d.a.o găm uy h.i.ế.p ta, thì thầm bên tai:
"Nàng cố ý nói như vậy, để ta đưa nàng ra ngoài, để Tiết Trường Đình tìm thấy nàng phải không?"
"Hắn chính là Tiết Trường Đình sao?" Ta nhìn người đối diện: "Đẹp hơn ngươi."
"Nàng!" Dao găm của Tạ Thừa Uyên áp sát.
Ta mỉm cười: "Tạ Thừa Uyên, đây chính là thứ tình yêu ngươi nói sao?"
Hắn ta lại như bị bỏng, vội rút d.a.o găm ra xa một chút.
"Thái tử điện hạ." Tiết Trường Đình hai tay chắp sau lưng, ánh mắt không nhìn vào mặt ta: "Hoàng thượng vẫn chưa định tội điện hạ, sao không về với ta, để được xét xử khoan hồng?"
"Bớt giả vờ giả vịt đi!" Tạ Thừa Uyên uy h.i.ế.p ta lùi lại hai bước: "Yêu thân mẫu kỹ nữ của ngươi như vậy, thì để ngươi đổi họ Tạ, làm Thái tử luôn đi! Sao còn cần ta nữa?"
"Về điểm này, Hoàng thượng quả thật làm tốt hơn điện hạ." Tiết Trường Đình không tức giận, "Ít nhất không miệng nói yêu thương, tay lại cầm d.a.o c.h.é.m người mình yêu."
Tạ Thừa Uyên nghiến răng.
Tay cầm d.a.o găm, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Vậy ta xem thử, Tiết Thế tử sẽ chọn thế nào." Hắn ta lại áp d.a.o găm vào cổ ta: "Ngươi tự chặt một cánh tay trước mặt ta, ta sẽ thả Mãn Mãn, để nàng về với ngươi, thế nào?"
Tiết Trường Đình mỉm cười: "Dù ta có ch-ết trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không thả Mãn Mãn."
"Bởi vì. . ." Hắn lạnh lùng nhìn Tạ Thừa Uyên: "Thái tử điện hạ, ngươi từ trước đến nay chỉ muốn kéo Mãn Mãn cùng ngươi - xuống địa ngục."
Tay Tạ Thừa Uyên đột nhiên run lên.
Ngay lúc đó, ta đẩy tay hắn ta ra rồi ngồi thụp xuống.
Phía sau Tiết Trường Đình, cung thủ đã giương cung sẵn b.ắ.n tên ngay lập tức.
Tiếng d.a.o găm rơi xuống đất.
Theo sau đó, là tiếng người ngã xuống.
Ta quay đầu lại, Tạ Thừa Uyên nằm trong tuyết.
Một mũi tên cắm thẳng vào tim.
M-áu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ màu trắng trong suốt.
"Mãn Mãn, Mãn Mãn."
Tạ Thừa Uyên nắm chặt góc váy ta, m-áu cũng trào ra từ miệng: "Ta. . . ta yêu nàng. Nàng. . . nàng tin ta."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta lắc đầu: "Tạ Thừa Uyên, đó không phải là tình yêu."
Yêu không phải cùng nhau xuống địa ngục.
Mà là dù có ở trong địa ngục, cũng phải dốc hết sức lực, đưa người lên nhân gian.
"Ngươi chỉ là, yêu cái tình yêu của ta dành cho ngươi mà thôi."
28
Ta dường như quên mất một số chuyện.
Ta thậm chí còn có một phu quân.
Vị phu quân này còn rất kỳ lạ.
Không đón ta về phủ, cũng chưa từng đến tìm ta.
Cho đến một ngày, ta tìm thấy một tờ giấy hòa ly trong tráp trang điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khuong-man/phan-14.html.]
Chàng đã vô tình, thiếp xin từ bỏ.
Đã có giấy hòa ly rồi, còn đợi đến năm mới sao?
Ta ký tên xong lập tức hỏi nha hoàn bên cạnh: "Tiết Trường Đình ở đâu?"
Nha hoàn không biết sao lại qua được mắt quản gia, ngơ ngơ ngác ngác nói:
"Ở. . . ở Quốc công phủ."
Hóa ra là thế tử Quốc công phủ.
Cũng không biết đã làm tổn thương ta thế nào, mà khiến ta không nhớ ra được hắn, người bên cạnh cũng chưa từng dám nhắc đến hắn.
Ta cầm giấy hòa ly đến Quốc công phủ.
Không cần chọn ngày, mau chóng đến quan phủ báo cáo, lấy lại hộ tịch của ta là tốt nhất.
Kết quả vị phu quân đó lề mề, mãi mới chịu ra.
Vẻ mặt đó, như đưa tang phụ mẫu.
"Thừa lúc nha môn chưa tan, nhanh lên đi."
Ta vẫy vẫy tờ giấy ly hôn trong tay.
Vị phu quân đó mặt càng tái, mắt dường như đỏ lên:
"Mãn Mãn, đã nghĩ kỹ chưa?"
"Đương nhiên, ta đã ký tên rồi."
Hắn lảo đảo, ta còn tưởng hắn sắp ngã.
Xem này, kỳ lạ không?
Giấy hòa ly rõ ràng là do hắn viết.
Làm như ta bỏ rơi hắn vậy.
"Của hồi môn của ta, phiền ngươi sau này gửi đến Khương phủ."
"Được."
"Ta sẽ không đến viện của mình nữa, nếu còn gì, cùng giúp ta gửi qua."
"Được."
"Ta sẽ về thu dọn một lượt, nếu ngươi còn để lại gì ở Khương phủ, ta cũng sẽ gửi đến."
"Được."
Thật dễ nói chuyện.
"À phải rồi, còn cả Xuân Liễu, là nha hoàn trong phủ của ngươi phải không?"
"Phải."
Vừa dứt lời, hắn sửng sốt.
"Vậy ngày mai ta sẽ đưa nàng ấy về cùng."
Hắn vẫn còn ngẩn người.
"Mãn Mãn, nàng. . . không nhớ Xuân Liễu sao?"
"Ta còn không nhớ ra ngươi, làm sao nhớ được nha hoàn trong phủ của ngươi?"
Hắn hoàn toàn, sửng sốt.
Nhìn thẳng vào ta.
Đồng tử đen láy không động đậy.
Ta khó hiểu nhìn hắn.
Chỉ thấy sắc m-áu trên mặt hắn từng tấc một quay về.
Rồi nhấc chân.
Từ bên trái cổng, đi đến bên phải.
Lại từ bên phải, bước đến bên trái.
Cuối cùng bước nhanh lại, ôm chặt ta vào lòng.
Giọt nước ấm nóng, chảy dọc theo hõm cổ ta.
Như đánh mất rồi lại được.
Còn giống như.
Mây tan, cuối cùng cũng thấy trăng sáng.
-Hết-
-------------------------------------------------------------------------
Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện
Ta Giả Mạo Công Chúa Tự Tìm Đường Sống đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các bạn hứng thú có thể ấn vào tên truyện để đọc nhé!
Công chúa lưu lạc dân gian từng làm tỳ nữ trong nhà ta.
Cha mẹ ta đối xử tốt với nàng ta, nhưng sau khi trở về cung, để xóa đi nỗi nhục từng làm tỳ nữ, nàng ta đã cướp hết gia sản, g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ ta, ép ca ca ta trở thành thái giám, bắt ta làm tỳ nữ rửa chân.
Sau khi c.h.ế.t thảm, ta đã sống lại vào ngày nàng ta nhận tổ quy tông.
Trước mặt nàng ta, ta ôm chặt đùi Hoàng đế:
"Cha! Cuối cùng con cũng tìm được ngài rồi!"
Theo dõi sốp tại page: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để đón đọc những bộ truyện hấp dẫn. Nếu thấy hay hãy cho sốp một like và một lượt theo dõi nhé!