Khương Mãn

Chương 7



May là lúc nói những lời này, Tiết Trường Đình không có mặt.

Hắn rất để tâm đến những vết thương trên người ta. Mỗi lần thoa thuốc, khí thế trầm lắng khiến người ta phải nín thở.

Cũng không có gì lạ.

Tình cảm của ta với hắn, hẳn là rất tốt đẹp.

Viện ta ở, không cần nhắc đến sự tinh xảo, chỗ nào cũng thấy được sự dụng tâm. Hoa cỏ cây cối, đều là những thứ ta yêu thích. Bố trí phòng ốc, giống hệt khuê phòng bên nhà mẹ đẻ ta. Đồ dùng trong phòng càng không cần nói nhiều.

Một ngày nọ, ta thu dọn thư họa, lại thấy được một bức "Ngư Hí Đồ" thuở thiếu thời khắp nơi tìm kiếm mà không được.

"Đây là phu quân đặc biệt tìm cho ta phải không?" Ta vui vẻ hỏi.

Xuân Liễu trả lời không đúng câu hỏi: "Phu nhân, cuối cùng người cũng thấy được. . ."

Lời này nói lạ đấy.

Trước đây ta bị câm, chứ đâu phải mù, sao có thể không thấy?

Đúng rồi, có vài chuyện Xuân Liễu đã kể cho ta.

Ví như ta vì cứu Tiết Trường Đình mà bị câm.

Ví như Thái tử và Tiết Trường Đình vốn không hòa thuận.

Thảo nào ta đến Đông cung một chuyến đầy thương tích, thảo nào phụ thân và huynh trưởng ta vô cớ bị bắt.

Nửa tháng này, giữa Tiết Trường Đình và Tạ Thừa Uyên như nước với lửa.

Tiết Trường Đình tố Tạ Thừa Uyên mưu đồ riêng tư, vu khống quan viên triều đình.

Tạ Thừa Uyên tố Tiết Trường Đình bao che người thân, dung túng Quốc công cưỡng đoạt dân nữ.

Thánh thượng khen ngợi Tiết Trường Đình xa cách nửa năm, thâm nhập vào đất địch, giúp biên quan đại thắng, nuốn thăng hắn vào Nội các. Tạ Thừa Uyên là người đầu tiên phản đối.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Tạ Thừa Uyên tiến cử người thân tín làm Tuần phủ Giang Nam, trấn thủ Giang Nam. Tiết Trường Đình là người đầu tiên ngăn cản.

Ai cũng biết, hai người đã xé rách mặt với nhau.

Thêm nửa tháng nữa, đầu gối ta cuối cùng cũng lành.

Phụ thân, huynh trưởng và mẫu thân ta cuối cùng cũng bình an vô sự.

Hôm nay, trong cung có yến tiệc.

Tiết Trường Đình hiếm khi về sớm, ta đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng hắn định nói gì đó lại thôi.

Gần đây hắn thường như vậy, dường như có điều gì muốn nói với ta, chạm phải mắt ta lại thôi, lần này cuối cùng cũng nói ra:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Nàng nếu không muốn vào cung. . ."

"Ta muốn đi mà."

Ai cũng có phu nhân bầu bạn, phu quân của ta, sao có thể lẻ loi một mình?

Ta nhìn hắn cong mày cười.

Mi mắt hắn khẽ run, năm ngón tay xiết chặt.

"Được." Hắn khoác áo lông cáo cho ta;; "Mãn Mãn vui là được."

Đáng tiếc.

Yến tiệc đêm nay, không khiến ta vui vẻ cho lắm.

15

Thực ra ban đầu mọi thứ đều tốt.

Ta đã lâu không lên phố Trường An, được ra ngoài hít thở không khí, rất vui.

Ta còn gặp được phụ thân, mẫu thân, và huynh trưởng.

Một tháng này, giọng ta đã hoàn toàn bình phục, họ rất vui mừng, liên tục hỏi ta có phải Tiết Trường Đình tìm được phương thuốc kỳ diệu nào không.

Ta ngay cả ký ức khi bị câm cũng không còn, làm sao nhớ được đã khỏi như thế nào? Vốn định lúc dùng bữa sẽ hỏi Tiết Trường Đình, nhưng tiệc chưa bắt đầu, đã có một đôi mắt luôn dõi theo ta.

Là Tạ Thừa Uyên.

Hắn ta và Tiết Trường Đình đều ngồi hàng đầu, một trái một phải, đối diện nhau.

Phù Oanh ân cần rót rượu, đút bánh cho Tạ Thừa Uyên, nhưng Tạ Thừa Uyên chỉ nhìn chằm chằm ta.

Ta ngồi gần Tiết Trường Đình hơn một chút, sắc mặt hắn ta trầm xuống.

Ta cười với Tiết Trường Đình, sắc mặt hắn ta lại trầm thêm.

Thật sự có bệnh.

Ta học theo Thái tử phi, dựa vào lòng Tiết Trường Đình, rót rượu cho hắn, còn đút hắn ăn một quả nho.

Tạ Thừa Uyên đột ngột đặt chén rượu xuống bàn:

"Tiết phu nhân một tay đàn nghệ vang danh kinh thành, hôm nay thượng nguyên lương tiết, sao không hiến nghệ một khúc?"

Nhận thấy Tiết Trường Đình định phản bác, ta giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, tay còn lại không chút do dự ném chén trà về phía hắn ta.

Như dự đoán, Phù Oanh gần như theo bản năng, đỡ lấy chén trà.