Ta nhân cơ hội kéo kéo tay áo Tiết Trường Đình.
"Phu quân, không phải. . . định đón ta về nhà sao?"
Tiết Trường Đình giật mình, ánh mắt giận dữ tan biến, thu kiếm về, nắm tay ta định xoay người. Khi nhìn xuống đầu gối ta, ánh mắt thoáng qua vẻ đau lòng, bốc xốc ta lên.
"Thái tử điện hạ đã có bản lĩnh lật lại vụ án năm năm trước, sao không có bản lĩnh điều tra xem người bên cạnh mình đến từ đâu? Điều tra xem những ngày ngài hôn mê ở Đông cung năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điều tra xem trong muôn lời đồn đại, đâu là thật, đâu là giả?"
Tiết Trường Đình không thèm ngoái đầu, lạnh lùng để lại mấy câu đó, bế ta bước đi.
12
"Ngày đó người Đông cung đến vội vàng, nói nương nương của họ nhớ tỷ tỷ. Nô tỳ định đi theo, nhưng họ nói như vậy là coi thường Đông cung. . . Đông cung có người hầu hạ phu nhân. . . Đúng lúc lão phu nhân bệnh nặng. . . Công tử, ngài không có ở đây, chúng ta cũng đành bất lực!"
Xuân Liễu quỳ trên đất khóc lóc.
Trên đường về phủ, ta đã hiểu đại khái.
Ta quên mất rất nhiều chuyện. Khoảng gần năm năm ký ức, đã biến mất không dấu vết, nhưng với đa số người, ta còn nhớ được một số thông tin lẻ tẻ, tên họ, thân phận. Như mỹ nhân trong lòng Tạ Thừa Uyên vừa rồi, ta mơ hồ nhớ, nàng ta tên là Phù Ưng, sau đổi thành "Phó Oanh". Dường như ta còn cho nàng ta một số bạc lớn, nhưng vì sao nàng ta đổi tên, vì sao ta cho nàng ta bạc, lại không nhớ nổi.
Lại như Xuân Liễu trước mặt. Hình như năm thứ hai sau khi ta xuất giá, ta đã gả nha hoàn hồi môn đi rồi, sau đó chỉ còn Xuân Liễu hầu hạ ta.
Tiết Trường Đình vẫy tay, Xuân Liễu dập đầu rồi vội vàng lui xuống.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hắn cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho ta.
Đầu gối bị thương như thế nào, ta cũng không nhớ, khá nặng, dường như là quỳ lâu quá, lại còn bị cóng.
Trông Tiết Trường Đình trông rất khó chịu, mím môi, không nói lời nào.
"Hay là. . . ta tự làm?"
Không chỉ đầu gối, trán ta cũng bị thương, mu bàn tay còn có vết bỏng.
Ta đưa tay lấy thuốc cao, lại để lộ vết thương trên cánh tay, lúc trước không phát hiện, nó vẫn còn mới, hình như là do chính ta gây ra, dài từng vệt m-áu.
Tiết Trường Đình đột nhiên giật mình, mắt đỏ hoe, đột ngột đứng dậy, chưa kịp đặt thuốc cao xuống, bước nhanh ra ngoài, không biết gọi ai ngoài cửa, chỉ nghe giọng hắnđè nén cơn giận:
"Đi điều tra!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
13
Lúc này ở Đông cung, Thái tử điện hạ đang nổi giận đập nát bộ trà này đến bộ trà khác, cả bình hoa trong thư phòng cũng không thoát.
"Điện hạ, Chương Ngự y được mời đến Quốc công phủ, tạm chưa hôig cung. . ."
Tạ Thừa Uyên chụp lấy nghiên mực bên cạnh ném qua.
Quốc công phủ.
Tiết Trường Đình.
Hắn muốn làm gì?
Tên Chương Ngự y đó chỉ là kẻ lừa đảo.
Khương Mãn căn bản không hề quên Tiết Trường Đình.
Tiết Trường Đình vừa xuất hiện, nàng thậm chí không liếc nhìn hắn ta lấy một cái!
"Điện hạ, nương nương. . . nương nương đau đầu không dứt, mời ngài qua."
Có người bên ngoài bẩm báo.
Tạ Thừa Uyên nhìn đống hỗn độn dưới đất, đột nhiên thấy bực bội vô cùng, chụp lấy chén trà bên cạnh, định ném tiếp, chợt nhớ đến mấy câu chất vấn của Tiết Trường Đình.
Phù Oanh đã ở bên hắn ta năm năm, cứ ba ngày lại ho ra m-áu một lần để giải độc cho hắn ta. Còn có thể có vấn đề gì nữa?
Khi hắn ta hôn mê ở Đông cung, tường đổ người xô đẩy, không ai thèm hỏi han. Còn có thể xảy ra chuyện gì?
Hắn ta sẽ điều tra cho rõ ràng, khiến người kia không còn gì để nói!
"Ngươi." Tạ Thừa Uyên nhìn ám vệ đang quỳ dưới đất;; "Đi điều tra."
14
Ta nằm dưỡng thương trên giường nửa tháng.
Vết thương ở đầu gối còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Đại phu ngần ngại hỏi ta có phải thường xuyên quỳ không, lại còn quỳ trong tuyết, còn nói nếu chậm trễ thêm, đôi chân này sẽ tàn phế.