Nhóm thứ ba là Phó Oanh:
"Thần thiếp. . . thần thiếp quả thật nhận bạc của tỷ tỷ. . . Nhưng. . . nhưng thần thiếp chưa từng nói là thần thiếp giải độc cho điện hạ. . . Hơn nữa thần thiếp. . . thần thiếp luôn khuyên điện hạ đừng trách phạt tỷ tỷ, đừng để tỷ tỷ nuôi cổ trùng. . . Điện hạ, là. . . là chính ngài. . ."
Tạ Thừa Uyên phát điên muốn đập phá đồ đạc, nhưng phát hiện trong thư phòng không còn gì để đập nữa.
"Thư đâu?" Hắn ta run giọng hỏi ám vệ, "Mãn Mãn từng viết cho cô một bức thư, thư đâu?"
Phó Oanh run rẩy:
"Điện hạ, thư. . . đã bị ngài đốt rồi. . ."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Sợi dây cung trong lòng Tạ Thừa Uyên cuối cùng cũng đứt đoạn.
Hắn ta đã trách oan nàng.
Hắn ta đã đốt bức thư nàng viết cho hắn ta.
Hắn ta trừng phạt nàng, hành hạ nàng.
Vậy mà người nàng quên, lại là hắn ta.
Không phải Tiết Trường Đình.
Từ đầu đến cuối, người mà Mãn Mãn của hắn ta yêu đều là hắn ta!
Tạ Thừa Uyên đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
18
Ta bị tên Thái tử đó làm cho tâm trạng không vui.
Cũng không biết vì sao, khi hắn ta nhắc đến con đường bí mật, vết m-áu gì đó. Trong đầu ta chợt hiện lên vài hình ảnh.
Khi thì ta rạch cổ tay lấy m-áu, cho ai đó uống.
Khi thì ta ôm vết thương chảy m-áu không ngừng, chạy trong một đường hầm tối.
May mà Tiết Trường Đình dẫn ta đi xem hội hoa đăng.
Có lẽ hắn đã nhận ra ta không vui, trên đường về phủ, sai người đổi đường qua phố Trường An.
Tết Nguyên Tiêu, phố Trường An về đêm náo nhiệt vô cùng.
Ta đi cùng hắn, ngắm hoa đăng, giải câu đố, còn mua một xâu đường hồ lô.
A huynh vẫn không cho ta ăn.
Nói đồ của những người bán hàng rong không sạch sẽ.
Tạ Thừa Uyên cũng vậy.
Tạ Thừa Uyên?
Có vẻ, trước đây ta quả thật quen biết hắn ta?
Mà thôi kệ đi.
Chúng ta còn đi xem hát.
Khi xem hát, ta đặc biệt gọi một bình rượu, rồi nhìn phản ứng của Tiết Trường Đình.
Tiết Trường Đình thở dài, tự tay rót rượu cho ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Mãn Mãn muốn làm gì thì cứ làm, không cần nhìn sắc mặt ta."
Ừm. . .
Kiếp trước tu phúc ở đâu, mà lại cưới được phu quân tốt như vậy.
Rượu vừa vào bụng, ta càng vui vẻ hơn.
Kéo hắn nói chuyện không ngừng.
Nói từ khi Minh Chiêu Công chúa xuất giá, đã lâu không ai cùng ta uống rượu xem hát.
Nói về những năm cùng Minh Chiêu Công chúa đọc sách ở Thái học.
Nói về lần đầu gặp hắn ở Thái học.
"Lúc đó bọn họ đều chế giễu chàng, nhưng bây giờ, chàng lại được Thánh thượng khen ngợi nhất!"
Tiết Trường Đình giật mình: "Nàng còn nhớ?"
Ta uống rượu đã được hâm nóng: "Sao lại không nhớ?"
Tiết Trường Đình cụp mi mắt dài, vẻ ấm áp ngập tràn trong đáy mắt, lộ ra nụ cười nhạt. Dường như ta chỉ cần nhớ được mấy chuyện nhỏ này, hắn đã thấy mãn nguyện.
Một vở hát xem xong, đã gần giờ Tý.
Trước khi xuống xe, Tiết Trường Đình lại chỉnh áo lông cáo cho ta.
Thực ra ta uống rượu, không thấy lạnh. Chỉ là uống hơi nhiều, lúc xuống xe, một chân hụt bước.
May mà Tiết Trường Đình mắt tinh tay nhanh.
Khoảnh khắc thân thể chạm nhau, cả hai đều giật mình.
Ta không lạnh.
Nhưng người hắn còn ấm hơn.
Hơn nữa đêm nay trăng tròn quá, sáng quá.
Gương mặt hắn, được ánh trăng phủ lên một lớp sa mỏng lung linh.
Ta không nhịn được đưa tay sờ hàng mi dài của hắn:
"Phu quân, ta có từng nói với chàng chưa. . . Chàng. . . đẹp thật."
Bàn tay ôm eo siết chặt.
Nhịp tim đập dồn dập, xuyên qua lớp áo.
Ta thấy yết hầu hắn lăn xuống, hơi thở ấm áp từ trên xuống dưới.
Ta nhắm mắt.
Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng quát: "Các ngươi đang làm gì?"
19
Tiết Trường Đình gần như theo bản năng nắm lấy cổ tay ta, che chở ta sau lưng.
Tạ Thừa Uyên mặt đầy phẫn nộ, giận dữ quát:
"Tiết Trường Đình, ngươi muốn làm gì? Mau buông Mãn Mãn ra!"
Tiết Trường Đình toàn thân tỏa ra hơi lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Thừa Uyên: