1.
Suốt một tháng trời ta trộm bồi luyện (1) ở quyền quán (2), cuối cùng cũng mua được viên bảo thạch mà Phù Bạch thích.
Nhưng lúc này tinh thần lực bắt đầu hỗn loạn khiến ta bị đau.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta do dự một chút, cuối cùng quyết định đi tìm Phù Bạch.
Nhỡ đâu lần này hắn nể mặt viên bảo thạch này mà đồng ý xoa dịu cho ta thì sao?
Ta lạc quan suy nghĩ, kết quả lại được báo là buổi sang Phù Bạch căn bản là không đến trường học.
Rõ ràng là buổi sáng ta đã thấy hắn đi ra ngoài.
Ta sốt ruột muốn đi tìm Phù Bạch, không để ý tới bạn học của hắn nhìn về phía ta với ánh mắt đồng tình.
Sau đó thì ta bắt gặp Phù Bạch đang luống cuống chân tay đưa cho Khương Như Vận một món quà.
Là một cái tượng gỗ.
Một thời gian trước, thỉnh thoảng thấy Phù Bạch trốn trong phòng khắc cái gì đó.
Tiểu nhân ngư (3) từ trước đến giờ vừa thích chưng diện lại vừa yếu ớt.
Nhưng mấy ngày hôm nay vết thương trên tay hắn chồng chất lên nhau cũng không thấy hắn kêu lên tiếng nào.
Mặc dù ta thấy đau lòng cho hắn nhưng lại không vạch trần, chỉ im lặng nghĩ sau này phải đối xử với Phù Bạch tốt hơn một chút. Bởi vì ta nghĩ rằng hắn đang tự tay chuẩn bị tặng quà cho ta.
Nhưng bây giờ, ta thấy Phù Bạch đang cầm trong tay một cái tượng gỗ hình con cá mà hắn đã dụng tâm tự tay khắc, nhìn về phía Khương Như Vận với đôi mắt sáng lấp lánh.
Ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết.
Khương Như Vận cười hỏi: “Đây là Tiểu Bạch ngươi ban thưởng cho sự thắng lợi của ta hay sao?”
Ta chợt nhớ ra, trên đường hình như có nghe đến có người nói đến việc Khương Như Vận lần này lại đứng hạng nhất trong cuộc thi đấu ở trường.
Phù Bạch chợt đỏ mặt. Hắn hít sâu, cầm lấy tượng gỗ vừa ngại ngùng lại vừa gấp gáp, cuối cùng lấy hết dung khí, nhỏ giọng nhảy nhót: “Ta… ta khỏe rồi, bây giờ ta hết bệnh rồi!”
Ánh sáng trong đáy mắt càng rõ ràng.
Mà ta lại vô thức mở hai mắt.
Phù Bạch… biết nói chuyện sao?
2.
Phù Bạch là một người cá khuyết tật gene.
Người cá thích hát, nhưng hắn không biết nói chuyện, vì thế cũng không biết dùng thiên phú của hắn để xoa dịu.
Cho nên lúc ban đầu, Phù Bạch bị coi như một sủng vật để vui đùa mang về Khương Gia.
Nhưng Khương Như Vận và ta cùng lựa chọn hắn làm đối tượng để khế ước.
Theo lý mà nói, ta không tranh nổi với Khương Như Vận, nhưng Phù Bạch đã chọn ta.
Đó là lần đầu tiên ta thắng Khương Như Vận.
Ta vốn cho là ta và Phù Bạch là tình cảm đến từ hai phía.
Cho nên, dù là sau này hắn đối với ta lạnh lùng vô cùng, ta cũng chỉ nghĩ đó là tính cách của hắn.
Cho tới bây giờ…
“Ngươi khỏe lại từ khi nào? Khương Nhiên có biết không?” Khương Như Vận hơi kinh ngạc.
Mà khi nghe đến tên ta, Phù Bạch nhíu mày thật sâu một cái.
Hắn hơi mất hứng mấp máy môi, cuối cùng nói sự thật cho Khương Như Vận: “Đã khỏi được một khoảng thời gian rồi, nàng không biết.”
Người cá có dung mạo tinh xảo dừng lại một chút, cuối cùng con ngươi rũ xuống, nhỏ giọng ngượng ngùng nói với nàng:
“Ta hy vọng ngươi là người đầu tiên nghe thấy ta nói chuyện.”
“Ta và Khương Nhiên không có chuyện gì để nói cả.”
Những lời này rõ ràng rơi vào tai của ta, từng từ một.
Lần đầu tiên ta vô cùng bực bội với đôi tai siêu thính này, vì sao lại không phế vật trì độn giống tinh thần lực phế vật của ta chứ?
Thực ra, chỉ cần không nghe thấy là tốt rồi!
Góc nhọn của chiếc hộp cầm trong tay đã dâm rách lòng bàn tay rồi.
Khụ, thật sự rất đau
3.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khuong-nhien/chuong-1.html.]
Khương gia không thích ta, vì thế cũng không muốn thấy Phù Bạch.
Muốn chữa trị sự thiếu hụt về gen cần rất nhiều tiền.
Thế là ta chỉ có thể liều mạng làm việc, lại dựa vào việc bồi luyện ở quyền quán đề kiếm tiền chữa bệnh cho Phù Bạch.
Một khoảng thời gian trước ta cuối cùng cũng đoạt được một vị thuốc, nhưng sau khi Phù Bạch uống vẫn không thể mở miệng nói chuyện được.
Ta vốn còn tưởng là thuốc kia không có tác dụng.
Nhưng trên thực tế chỉ là hắn không muốn mở miệng nói chuyện với ta mà thôi.
Khương Như Vận hẳn là đã nhận ra sự tồn tại của ta.
Cho nên nàng cười cười sờ lên đầu Phù Bạch, lại hỏi hắn:
“Bây giờ tinh thần của ta hơi rối loạn một chút, Tiểu Bạch ngươi có thể khai thông cho ta không?”
Thú nhân khế ước của Khương Như Vận trong khoảng thời gian này có việc không ở trường học.
Ta nhìn thấy cơ thể Phù Bạch cứng ngắc lại.
Nhưng hắn ngẩng đầu, trong giọng nói là sự thận trọng và kinh ngạc đến mức không thể tin nổi: “Ta, ta có thể sao?”
“Tất nhiên.”
Thế là tiểu nhân ngư nhỏ giọng hát lên bài hát đầu tiên của hắn.
Nhẹ nhàng ngâm nga.
Chẳng trách Phù Bạch có thể được đem về Khương gia.
Trong lòng ta nghĩ, thì ra khả năng xoa dịu của hắn thật là lợi hại.
Cho dù là đối tượng hắn muốn xoa dịu cũng không phải là ta, dù là khoảng cách giữa chúng ta lại xa như thế.
Nhưng lúc nghe được giọng hát của Phù Bạch, tinh thần lực lúc trước khiến cho ta đau khổ vô cùng đã dịu đi không ít.
Từ trước tới giờ người cá này cũng chưa từng xoa dịu cho ta.
Hắn chỉ là trong lúc nhìn thấy ta đau đớn lộ ra nét mặt luống cuống mờ mịt, ta còn phải an ủi hắn.
Ta chợt nhớ lại trước kia từ rất lâu, khi ta mới đem Phù Bạch rời khỏi Khương gia, người cá từ trước tới giờ chưa từng chủ động đưa ra yêu cầu gì cho ta lần đầu tiên hỏi ta:
“Có thể ở lại thêm mấy ngày không? Ta còn nhiều thứ chưa chuẩn bị.”
Nhưng ánh mắt tràn đầy sự bi thương.
Ta đồng ý.
Mặc dù kết quả của sự đồng ý đó là ta bị người ở đó bắt nạt đến mức suýt nữa phải vào bệnh viện.
Người có thực lực yếu ớt ở đâu cũng đều bị sỉ nhục.
Nhưng khi đó Phù Bạch vô cùng vui vẻ, giống như là bông hoa sắp héo tàn lại tỏa ra sức sống.
Ngày rời đi cũng là ngày Khương Như Vận trở về.
Về sau ta lại phát hiện ra không tìm thấy đồ vật mà Phù Bạch thích nhất, là viên bảo thạch màu lam kia.
Mấy ngày hôm sau, ta lại nhìn thấy viên bảo thạch ở trên người thú nhân của Khương Như Vận.
Lúc đó ánh mắt của tiểu nhân ngư lập tức trở nên ảm đạm, giống như có một nỗi tủi thân khó có thể nói ra thành lời.
Ta vốn là tưởng hắn bị xúc phạm, lúc đó đã nghĩ sẽ đoạt lại giùm cho hắn.
Nhưng Phù Bạch ngăn cản ta.
Hắn nói: “Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi bị thương”
Lúc đó ta vừa vui vẻ lại vừa xấu hổ day dứt, son sắt thề rằng đảm bảo sau này nhất định sẽ mua tặng hắn viên bảo thạch đẹp nhất.
Phù Bạch không yên lòng nhẹ gật đầu.
Nhưng nghĩ cẩn thận, rất nhiều lúc ánh mắt của Phù Bạch đều rơi lên người Khương Như Vận.
Cả cả lúc nói không muốn nhìn thấy ta bị thương, hắn cũng vô thức nhìn về phía Khương Như Vận.
Lúc đó Khương Như Vận còn đang dưỡng thương.
Thì ra tất cả mọi việc đều để lại dấu vết.
______
(1) Bồi luyện: cùng người khác luyện tập, phục vụ người khác luyện tập
(2) Quyền quán: Một nơi dạy người ta đánh đấm. giống như đạo quán là một nhà dạy đạo pháp ấy.
(3) Tiểu nhân ngư: Người cá nhỏ