4.
Một mình ta về nhà trước
Ngồi trong phòng khách không biết được bao lâu, ta nghe thấy trong phòng Phù Bạch có truyền đến tiếng động khác thường.
Gần đây ở khu vực này có rất nhiều mèo hoang, thường xuyên xảy ra việc mèo hoang xông vào trong nhà dân quấy rối.
Phù Bạch rất không thích mèo.
Thế là ta cũng vô thức muốn thay Phù Bạch đuổi mèo trong phòng đi.
Hắn có thói quen khóa cửa, nhưng hôm nay lại không khóa.
Bên trong gian phòng rất sạch sẽ, chỉ có mảnh gỗ vụn trên mặt bàn còn chưa dọn dẹp.
Ta thậm chí đã tưởng tượng đến tiểu nhân ngư yếu ớt kia nghiêm túc từng tí từng tí một chuyên chú vào việc đẽo tượng gỗ kia.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Hắn rõ ràng rất sợ đau.
Trước đó trên ngón tay có một lỗ hổng rất nhỏ thôi ta cũng phải tốn rất nhiều thời gian dỗ dành.
Nhưng bây giờ một góc trên mặt bàn còn có vết m.á.u đã khô.
Ta vô thức đưa tay muốn lau đi, lại không cẩn thận làm cái khung ảnh lật lại rơi xuống đất.
Sau một tiếng bịch vang lên, bức ảnh ở trong khung ảnh cũng bị rơi ra.
Ta sửng sốt.
Là ảnh chụp chung của Khương Như Vận và Phù Bạch.
Thực ra nói là ảnh chụp chung cũng không đúng.
Chẳng qua là xé ra ảnh của hai người không cùng trên một tấm ảnh rồi ghép lại cùng một chỗ mà thôi.
Nhưng chủ nhận của bức ảnh phải vô cùng cẩn thận, bởi vì vết xé được dùng cách nào đó che giấu vô cùng tốt.
Giống như là ảnh thật vậy.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy.
Thế là cơn đau tim đột nhiên tăng lên, trái tim ta bị bóp nghẹt lấy khiến ta gần như không thở nổi.
Cảnh vật trước mắt cũng dần dần mơ hồ.
Ta nhìn chăm chú nhập thần, hoàn toàn không phát giác được cánh cửa phía sau đã mở.
Cho đến khi một một lực lượng mạnh mẽ hung hăng phá vỡ ta.
Bức hình trên tay cũng bị cướp đi, sau đó chủ nhân của nó cũng cẩn thận lau sạch, cuối cùng vô cùng cẩn thận giữ gìn mà cất nó vào ngăn kéo.
Chân đụng mạnh vào chân giường, chỗ bị thương lúc trước lại càng đau đớn.
Khi Phù Bạch xoay người đã thấy ta ngã ngồi ở trên giường của hắn.
Hắn giận dữ nhíu mày, sự bối rối và sự thất thố trong đáy mắt dần dần bị thay thế bởi sự ghét bỏ và phẫn nộ.
“Tại sao ngươi lại lén lút vào phòng của ta?”
Hắn chất vấn.
Ta xem chữ trên giấy, giật giật khóe miệng: “Xin lỗi, ta nghe thấy tiếng động nên nghĩ có mèo hoang vào phòng của ngươi.”
Tay cầm bút dừng lại, Phù Bạch sửng sốt.
Thế là thái độ của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn dữ dằn như cũ:
“Trước tiên ngươi đứng lên. Người bẩn, ta không muốn dọn giường.”
Tiểu nhân ngư có bệnh thích sạch sẽ.
Ta gật đầu, nhấc chân bị thương đứng lên.
Đại khái là hắn cũng nhìn thấy, vô thức há mồm muốn nói lại thôi, ta lại cười cười gián đoạn hắn:
“Sắp đến ngày kỷ niệm ta và ngươi khế ước rồi. Ta nhìn thấy hình như ngươi đã sớm chuẩn bị một bức tượng gỗ, ta có thể sớm nhận được món quà đó chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khuong-nhien/chuong-2.html.]
Phù Bạch ngay lập tức trở nên vội vã.
Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt ta, ánh mắt giấu giếm.
Chắc là chột dạ phải không.
Trong lòng ta nghĩ, dù sao nếu trước kia tên người cá này khẳng định là sẽ phát cáu với ta.
Ta nghe lời đi ra.
Không lâu sau, Phù Bạch liền mang theo một cái tượng gỗ nhỏ
Là một cái tượng gỗ hình trái tim.
Được chế tác thô ráp, ở bên cạnh vẫn còn gai gỗ.
Hoàn toàn không thể nào có thể so sánh được với con cá đã được mài tỉ mỉ để dành tặng cho Khương Như Vận, vì sợ sẽ đ.â.m bị thương nàng.
Điều quan trọng nhất là ta đã nhìn thấy nó ở trong thùng rác trong phòng Phù Bạch.
Trong im lặng, Phù Bạch đưa tờ giấy trong đó viết: “Ta ngốc, học rất lâu mà chưa học tốt. Nếu ngươi không thích thì ném đi, dù sao ta cũng không để ý”
Hắn quay đầu sang chỗ khác, hoàn toàn là tính khí kiêu ngạo giống trước đây.
Ta chợt nhớ lại Phù Bạch cũng có mấy lần tặng quà cho ta.
Mà hình như mỗi một lần thành phẩm đều được chuẩn bị qua loa, không tốn thời gian.
Nhưng lần nào ta cũng đều thấy rất vui.
Cho nên từ trước đến giờ cũng không nhìn thấy sự khó chịu trong đáy mắt của người cá này.
Phù Bạch vẫn như cũ không muốn mở miệng nói chuyện, ta nhận lấy khối gỗ kia, cúi đầu nhìn rất lâu.
Sau đó lại đem món quà ta đã chuẩn bị rất lâu đưa cho Phù Bạch:
“Có qua có lại!”
Trong hộp quà có chất lượng bằng nhung tơ có một viên bảo thạch màu lam.
Mặc dù kém xa viên bảo thạch trước đó Phù Bạch đưa cho Khương Như Vận, nhưng cũng là thứ tốt nhất ta có thể mua.
Dược hiệu của thuốc giảm đau đã hết, toàn thân ta đau muốn xé rách cơ thể.
Ta miễn cưỡng nở một nụ cười, giọng nhạo báng: “Nếu ngươi không thích cũng có thể ném đi!”
Bàn tay duỗi ra tiếp nhận món quà của Phù Bạch cũng cứng đờ.
Sau đó hắn đoạt lấy, tiếp theo trái tim hình gỗ hắn mới đưa ta kia cũng bị cướp đi.
Hắn giận dữ lườm ta một chút, khi quay đầu thì hung hăng trở về phòng riêng.
Tiếng đóng cửa phòng cũng rất lớn.
Lại tức giận rồi!
Không biết câu nào của ta đã chọc cho hắn không vui, ta vô thức sờ lên sau gáy, bất đắc dĩ mà nghĩ.
Người cá này thật sự rất dễ tức giận.
Khi ăn không ngon ở không tốt hắn tức giận.
Khi biết rõ tinh thần lực của ta rất rác rưởi cũng tức giận.
Bị người khác nhằm vào xem thường cũng tức giận
Nhưng mỗi lần ta đều nghĩ cách dỗ dành hắn
Dù sao thì cũng là tiểu nhân ngư của ta mà, yếu ớt một chút cũng bình thường.
Nhưng lần này ta lại yên lặng nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, sau khi xem xét kỹ mới phát hiện ra hình như lần này Phù Bạch không có khóa cửa.
Coi như vậy đi!
Ta đứng dậy, vừa động cánh tay đã đau đến mức nhe nanh giơ vuốt.
Dù sao cũng sẽ có người khác biết cách dỗ dành hắn.
Không cần đến ta.