Khương Nhiên

Chương 5



10.

Lúc tỉnh lại ta đã nằm trong bệnh viện.

Bác sĩ nói tinh thần lực của ta chỉ kém một chút nữa thôi là hoàn toàn sụp đổ.

Về phần tại sao lại là kém một chút nữa, là bởi vì Phù Bạch chưa giải trừ toàn bộ khế ước.

Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì để tạm thời che giấu liên hệ của chúng ta.

“Thực sự là may mắn”

Cha mẹ bị bệnh viện cưỡng ép phải đến ký tên.

Khi nhìn thấy ta, bọn họ khó chịu nhíu mày, giọng nói ghét bỏ: “Còn không bằng c.h.ế.t luôn đi, khiến cho Phù Bạch và Như Vận ký khế ước sớm một chút – ngươi ngay lập tức phải đi tìm Phù tiểu thiếu gia giải trừ khế ước, hắn vốn là thú nhân của tỉ tỉ ngươi.”

Giọng nói cao cao tại thượng.

Những lời này cũng không có gì lạ. Dù sao từ nhỏ đến lớn ta đều nghe thấy những lời ấy.

“Khương Nhiên, sao ngươi lại vô dụng như thế?”

“Ngươi sao không thể học tập tỉ tỉ ngươi một chút? Chúng ta tại sao lại có thể có đứa con gái như ngươi chứ, thật là mất mặt!”

“Sớm biết thì lúc trước đã không tìm ngươi về, làm mất mặt Khương gia ta”

Nhưng mà chẳng lẽ không phải thiên tài thì không có quyền tiếp tục sống hay sao?

“Ta biết rồi”

Ta ngắt lời bọn họ, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ: “Ta sẽ giải trừ khế ước, cho nên có thể làm phiền hai người bây giờ cút ra ngoài được không?”

Đây là lần thứ hai ta đối với cha mẹ trên danh nghĩa có thái độ không khách khí như thế.

Lần đầu tiên có lẽ là lúc ta cứng rắn muốn dẫn Phù Bạch rời khỏi Khương gia, khi đó bọn họ kêu gào bảo ta c.h.ế.t luôn ở bên ngoài.

Nhưng ta không chết, khiến bọn họ thất vọng rồi.

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia!”

Mẹ ta mở to hai mắt muốn đánh ta, lại bị cha ta ngăn cản.

Hắn lôi kéo mẹ ta đi, lại cảnh cáo ta: “Ngươi tốt nhất là nói được thì làm được!”

Trước khi họ đi, ta còn có thể nghe được bọn họ mắng mỏ ta, toàn những lời bẩn thỉu. Giống như ta không phải là con ruột của bọn họ.

Thực ra ta cũng không thân thiết với bọn họ.

Lúc ta mười tuổi thức tỉnh thần lực mới được tìm về Khương gia

Trước đó, ta luôn sống lưu lạc. Mãi đến khi bị một ông lão nhặt ve chai nhặt về nhà.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ là Khương gia có thể xuất hiện một thiên tài thứ hai giống như Khương Như Vận.

Kết quả lại là một phế vật ai ai cũng biết, khiến cho Khương gia phải xấu hổ.

Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh. Ta cụp mắt, cẩn thận cảm thụ bên trong cơ thể và những điều liên quan mật thiết đến khế ước với Phù Bạch.

Thầm nghĩ lão già nói không đúng tí nào. Thế giới này chẳng hề tốt đẹp gì.

Ta vô cùng nỗ lực học theo dáng vẻ của ông đối xử tốt với người xung quanh, nhưng thực chất là bị mọi người coi mình như kẻ ngốc và thường xuyên trêu đùa.

Thế là ta thật cẩn thận, từng chút từng chút một cởi bỏ tầng tầng lớp lớp những lớp vỏ gợn sóng bao phủ lên tinh thần lực của ta.

Tiếp theo là tâm trạng của ta đối với những người đó cũng trở nên lạnh lẽo.

Hung tính (5) luôn bị đè nén đã triệt để bộc phát, ký ức bị ép phải quên đi cũng quay trở lại.

Lão già nói, ta với những đứa trẻ khác không có gì khác nhau, chỉ là trong vấn đề tình cảm lại chậm chạp một chút.

Nhưng rồi cũng sẽ tốt hơn.

Cho nên trước khi lão già chết, lão đã dùng tinh thần lực để dẫn dắt ta có tri giác đối với thế giới này.

Ông ấy hy vọng ta có thể trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khuong-nhien/chuong-5.html.]

Thế là ta bắt đầu có khát vọng tình thân, kết quả bị người nhà bỏ rơi;

Ta khát vọng có tình yêu lại bị người cá ta nuôi phản bội.

Bác sĩ nói cũng không đúng.

Thực ra ở trong thú triều kia, tinh thần lực của ta đã sụp đổ, lão già đã bảo vệ ta. Nhưng ông ấy không có cách nào để tiếp tục áp chế ta được nữa.

Nhưng mà như thế cũng rất tốt.

11.

Phù Bạch còn chưa tới bệnh viện.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ngược lại là thú nhân mới mà hắn nói đến đã đến bệnh viện chăm sóc ta

Là một con hổ, da đen, tóc trắng, dáng người tráng kiện.

Khi được Phù gia đưa tới, hắn mặc một chiếc áo lót rách rưới, nơi cánh tay còn dính máu.

Khắp khuôn mặt đẹp mắt còn là những vết ứ màu xanh tím. Nhìn qua thì dữ dằn, không giống người tốt.

Hắn nói tên hắn là Giang Mật

“Mật trong mật ngọt sao?” Ta nghiêng đầu nhìn kẻ to con này.

Trong lúc nằm viện ta thật sự rất nhàm chán, hiếm lúc có tâm tư đùa giỡn.

Cơ thể Giang Mật đột nhiên cứng ngắc, hắn trừng mắt nhìn ta.

Có thể cũng không phải trừng mắt.

Chỉ là bởi vì trước đây nhìn hắn có vẻ hung ác, nên chỉ đối mặt bình thường cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hình như Giang Mật cũng biết điều này, cho nên hắn rất nhanh sửa lại, ồm ồm nói:

“Là Mật trong bí mật”

Ta gật đầu, cứ cảm thấy cái tên này hơi quen tai. Nhưng thực sự không nhớ nổi, nên từ bỏ không nghĩ nữa.

Phù gia bên ngoài là theo lời Phù Bạch đưa thú nhân mới đến để đền bù cho ta, nhưng thực chất lại thừa cơ cảnh cáo ta không nên ỷ lại ân tình đối với Phù Bạch mà được một tấc tiến đến một thước.

“Ta thấy Giang Mật vô cùng thích hợp với Khương nhị tiểu thư đó!”

Tôi chú ý đến lúc người đó đang nói ra câu này là lúc đôi tay duỗi ra của Giang Mật cũng nắm lại thành quyền.

Hắn tránh đi tầm mắt của ta, im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thế là ta cười, nói được.

Nhưng trước khi người đó rời khỏi phòng bệnh, lẳng lặng phóng ra một tia tinh thần lực quấn lên người hắn.

Ta đã bị lão già kia áp chế khả năng thôn phệ (6)

Chẳng qua là ông đã đi rồi, không còn ai có khả năng áp chế ta nữa.

Ta hững hờ nghĩ, kết quả vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt vàng óng.

Là Giang Mật.

Mặt hắn tối sầm lại, vừa hung ác nhíu mày, nhìn giống như muốn đi đánh người. Càng hung hăng.

Ta nhìn hắn cười một tiếng, lại hỏi hắn có muốn ăn táo hay không.

Giang Mật lắc đầu.

Rất lâu sau hắn khàn khàn mở miệng:

“Làm vậy không tốt!”

Một câu không đầu không đuôi, ta không để ý.

_______

(5) Hung tính: tính khí hung ác

(6) Thôn phệ: Cắn nuốt, khả năng này giống như là Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành trong Tiếu Ngạo Giang Hồ ấy cả nhà.