12.
Mấy ngày sau Phù Bạch mới đến bệnh viện, bên cạnh hắn còn có Khương Như Vận. Lúc đó Giang Mật ra ngoài mua cơm cho ta.
“Ta đã nói Khương Nhiên không có việc gì đâu”
Vừa mới vào cửa, Khương Như Vận đã cười nói.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Phù Bạch, ngữ khí vô cùng thân mật: “Huống chi, tính khí của Khương Nhiên tốt như vậy, lúc đó trong trường hợp khẩn cấp ngươi bất đắc dĩ mới làm thế, sao nàng có thể trách ngươi được? Ta đã nói là ngươi quá lo lắng rồi!”
Ta luôn luôn là người hiền lành phải chịu ấm ức, luôn luôn nhường nhịn.
Phù Bạch không lên tiếng, hắn nghiêm mặt, hình như đang chờ ta trả lời.
“Khương Nhiên?”
Khương Nhiên trước kia quả thực chưa từng giận dữ.
Dù sao thì so sánh với một người có thiên phú cực kỳ cao, có thể mang theo mọi người xông pha hiểm cảnh như Khương Như Vận, hy sinh một người bình thường như Khương Nhiên thì đại đa số người đều có cùng lựa chọn.
Mà Khương Nhiên tốt tính, sẽ không giận dữ, cho dù là có người nói gì cũng chỉ cười cười không so đo.
Nhưng đó là trước kia.
Bây giờ ta nhìn Phù Bạch, hoàn toàn không có một chút cảm giác khổ sở thương tâm nào.
Thế là ta vẫn như cũ tốt bụng cười, lại mở miệng nói:
“Lúc ta muốn ký khế ước với Phù Bạch, Khương gia yêu cầu ta phải thanh toán mười vạn, đó là tiền phí ta mua Phù Bạch.”
“Sau này rời khỏi Khương gia, người cá này cũng cần phải ăn ở, cho nên ta lại tốn thêm mười mấy vạn để mua quà cho hắn, dỗ dành cho hắn vui.”
“Ta nghĩ là hắn bị khuyết thiếu về gene, nên phải nghĩ ra rất nhiều cách để mua thuốc và xem bệnh cho hắn, tổng số tiền cũng không…”
“Khương Nhiên!”
Phù Bạch vội vàng ngắt lời ta, nhìn chằm chằm vào ta: “Ngươi đây là có ý gì?”
“Tính tiền chứ gì!” Ta không hiểu nhìn hắn, “Năm đó ta mua ngươi từ Khương gia, bây giờ Khương Như Vận muốn ngươi, ngươi cũng thích làm thú nhân của nàng, thế mà ta lại không được bán lại ngươi cho nàng sao? Chỉ là năm đó lúc ta mua ngươi thì ngươi còn ốm yếu, mấy năm này ta đã phí hết tâm tư mới chăm sóc cho ngươi tốt lên, chung quy ta cũng phải nhận được tiền lãi chứ? Phù Bạch, dù là làm cá cũng cũng không thể quá đáng như vậy được chứ!”
Ta thu lại ý cười, đàng hoàng nói.
Nhưng khuôn mặt tinh xảo của Phù Bạch lại trở nên tái nhợt.
“Ngươi đang tức giận hay sao?”
Cuối cùng lại khó có thể mở miệng, dùng giọng trần thuật mà nói
Sau đó hắn lại mau chóng tức giận: “Ngươi đang tức giận cái gì? Trong tình huống đó, ta chỉ có thể chọn cứu Khương Như Vận trước. Thực lực của nàng mạnh hơn, đối với vùng rừng rậm kia cũng quen thuộc hơn, nếu như ta không chọn nàng, chúng ta thậm chí cũng không chờ được đến lúc người ở trường học đến cứu viện. Huống chi ta cũng chỉ tạm thời giải trừ khế ước, không phải bây giờ ngươi đã khôi phục rất tốt rồi sao?”
Người cá này đã tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, giống như là hắn đang bị tủi thân vô cùng lớn.
Có lẽ là ngang ngược vô lý như trước đó.
Khương Như Vận cũng ở bên cạnh đệm vào.
“Khương Nhiên, nếu ngươi thiếu tiền thì nói với ta, không nên dùng cách này để làm nhục Phù Bạch.”
Nàng thở dài, lấy điện thoại di động ra chuyển khoản cho ta, còn nói: “Mấy hôm nay Phù Bạch vô cùng lo lắng cho ngươi.”
Ta “a” một tiếng, nhận tiền của Khương Như Vận, không để ý nói: “Như vậy hiện tại hắn đã thuộc về ngươi rồi, Phù tiểu thiếu gia khi nào thì giải trừ khế ước? Vừa vặn ta còn muốn bồi dưỡng tình cảm với thú nhân mới của ta.”
“Thú nhân mới nào?”
Phù Bạch đang tức giận lại trở nên sửng sốt.
Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến một giọng nói vừa lạnh lùng vừa hung hãn:
“Phiền ngươi tránh đường”
Nói thì nói vậy, nhưng Giang Mật ỷ vào ưu thế về hình thể đẩy mạnh Phù Bạch.
Phù Bạch vừa muốn nổi giận, đến khi nhìn thấy Giang Mật thì sắc mặt đại biến.
Sự ghét bỏ trong đáy mắt càng không thể che giấu.
“Sao lại là ngươi?”
13.
Phù Bạch nói, hắn cũng không biết thú nhân được đưa tới là Giang Mật.
“Hắn căn bản không biết khai thông tinh thần, trước đó hắn còn suýt chút nữa thì hại c.h.ế.t người! Cho dù ta không thích ngươi cũng không thể để hắn trở thành thú nhân mới của ngươi được.”
Phù Bạch vừa tức giận vừa buồn bực.
Nghe nói thế, ta ngược lại cảm thấy kinh ngạc, nhìn Giang Mật một chút.
Khi khai thông tinh thần lực hại c.h.ế.t người?
A, nghe thế nào giống như hắn là người xấu.
Sắc mặt của Giang Mật không thay đổi.
Hắn cúi đầu nhìn quả táo gọt cho ta, hỏi: “Muốn ăn không?”
“Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khuong-nhien/chuong-6.html.]
Mặc dù nhìn hắn dữ dằn, nhưng Giang Mật thật sự biết cách chăm sóc người khác.
Ừm, là kiểu nam mụ mụ (7) trầm mặc ít nói.
“Khương Nhiên, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói chuyện hay không?”
“Là Phù gia đưa hắn đến”
Ta lại tận lực cường điệu: “Không phải là Phù gia theo lời nhắc nhở của ngươi mới đưa thú nhân mới đến chăm sóc cho ta hay sao?”
Thế là Phù Bạch mới ngập ngừng, chột dạ nói: “Nhưng mà ta không có…”
Tiếp theo hắn không nói nên lời.
Vì Phù Bạch không để ý đến ta, cho nên hắn căn bản là không có nói với Phù gia phải tìm loại thú nhân nào cho ta.
Mà Phù gia chỉ biết Phù Bạch khế ước với ta chính là làm nhục Phù Bạch, làm nhục Phù gia.
Bọn họ lại dựa vào thái độ của Phù Bạch đoán ra rằng hắn không để ý đến ta, cho nên dứt khoát động tay chân lúc tìm thú nhân cho ta.
Phù Bạch mặc dù không biết, nhưng hắn cũng không vô tội.
“Ta nghĩ Giang Mật rất tốt” Ta cười một tiếng, cũng không thèm để ý, “Ta cũng rất vừa lòng với hắn, muốn khế ước với hắn.”
Giang Mật đang bóc quýt thì dừng tay lại, sau đó điềm nhiên như không có việc gì.
Phù Bạch giận tới mức không nói nên lời.
“Vậy thì ngươi cứ chờ c.h.ế.t đi!” Hắn hung tợn nói ra những lời này.
“Trước khi nàng chết, ta g.i.ế.c hết các ngươi đã.”
Đột nhiên, Giang Mật từ trước tới giờ đều im lặng chợt mở miệng.
Cặp con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm vào Phù Bạch và Khương Như Vận, khiến cho người ta không rét mà run.
Khương Như Vận biến sắc, vô thức ngăn trước mặt Phù Bạch.
Lại bị Phù Bạch đẩy ra.
“Ai cho ngươi lá gan nói như vậy với ta?”
Sắc mặt của tên người cá trở nên lạnh lẽo, con mắt màu xanh lam đầy địch ý nhìn về con hổ trước mặt: “Giang Mật, ngươi có tin là bây giờ ta có thể rút đi hàm răng của ngươi, chặt bỏ móng vuốt của ngươi không?”
Giang Mật không nói tiếng nào đứng trước mặt ta, không có ý lùi bước.
Thế là ta thở dài.
Giống như lúc trước, với tính tình rất tốt khuyên bảo Phù Bạch, giống như là nghĩ thay cho hắn: “Nhưng mà thú nhân đã có khế ước được luật pháp bảo vệ. Phù Bạch ngươi nếu thật sự làm vậy sẽ không tốt cho ngươi đâu”
“Khế ước? Hắn…”
Nhưng lúc nhìn vào ánh mắt của ta, Phù Bạch dừng lại không nói nữa.
Hắn cắn răng, gầm nhẹ: “Khương Nhiên, khế ước của chúng ta còn chưa giải trừ!”
“Nhanh lên!”
Phù Bạch vô cùng giận dữ.
Hắn cười lạnh phun ra một câu “Ngươi đừng có mơ” sau đó quay đầu bước đi!
Mà Khương Như Vận sau khi nhìn ta và Giang Mật một chút như thể có suy nghĩ gì đó, sau đó lại nôn nóng chạy theo người cá để dỗ dành.
Phù tiểu thiếu gia quý báu của Phù gia, từ trước tới giờ không có ít người bên cạnh hắn dỗ dành.
Mà hắn cũng nhận định một kẻ có tinh thần lực kém cỏi như ta, nếu như hắn không muốn giải trừ khế ước thì ta cũng không có cách nào.
Chờ sau khi bọn họ đi, Giang Mật bảo ta ra ngoài một chút.
Ta hỏi vì sao.
“Quét dọn” – con hổ này ngữ khí cứng rắn “Bọn họ làm ô nhiễm không khí, đem lại xui xẻo”
Ta bị hắn chọc cười, nhưng rất nhanh lại chuyển sang nét mặt tốt tính lo lắng quan tâm hỏi:
“Này, trước kia ngươi thật sự suýt nữa hại c.h.ế.t người sao? Ngươi đừng lo, ta tin nhất định không phải là ngươi cố tình làm.
Nhưng trong giọng nói lại có chút thú vị mà chỉ có mình ta biết.
Trước kia nếu Khương Nhiên nói như vậy, rất nhiều người đều sẽ cảm thấy nàng là một người tốt bụng biết lắng nghe.
Nhưng Giang Mật lại ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, nét mặt kỳ lạ:
“Rất xấu!”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Và rất giả dối nữa!”
Ta thu lại nét mặt, quay đầu bước đi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Con hổ này chẳng đáng yêu chút nào hết.
Còn chẳng bằng lúc trước không nói gì đâu.
_______
(7) Nam mụ mụ: Là đàn ông nhưng lại có hành vi giống như phụ nữ, điển hình là hành vi của người mẹ, biết quan tâm săn sóc.