Khương Nhiên

Chương 8



18. 

Cuộc thi đấu lại bắt đầu lại từ đầu.

Thú nhân khế ước với Khương Như Vận quay về, hắn nhìn thấy Phù Bạch.

Nhưng hôm nay hắn không thể giống như trước đó nhằm vào tên người cá này, chỉ có thể ngáng chân trong bóng tối.

Nét mặt của Phù Bạch thiếu kiên nhẫn, lúc nhìn thấy ta hai con mắt của hắn đột nhiên sáng lên.

Bên cạnh ta không có thú nhân.

Thế là hắn quay đầu đi chỗ khác, cố ý hừ một tiếng, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn ta.

Phù Bạch cảm thấy ta lại giống như trước kia đi dỗ dành hắn.

Hắn nhìn thấy bưu kiện đó, hắn nghĩ là ta vô cùng thích hắn.

Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy Giang Mật khoan thai tới muộn đứng bên cạnh ta.

“Khương Nhiên, ngươi điên rồi!”

Phù Bạch sắc mặt thay đổi, nét mặt bực bội, nổi giận đùng đùng: “Ngươi muốn c.h.ế.t như vậy sao?”

Khi những người khác nhìn thấy Giang Mật cũng nhao nhao, sắc mặt kỳ quái.

Nhưng khi Giang Mật ngẩng đầu nhìn thì lại cúi đầu.

“Phù Bạch, ngươi đi cùng Khương Nhiên đi!”

Khương Như Vận cũng khuyên, ánh mắt do dự nhìn Giang Mật: “Đây chỉ là một cuộc thi thôi, không cần phải bực bội như vậy.”

Thế là Phù Bạch vốn dĩ khí thế còn hùng hổ đi về phía ta đột nhiên dừng chân.

Hắn nặng nề quay về bên cạnh Khương Như Vận, vẫn nói câu nói kia:

“Nàng không cần ta.”

Trong giọng nói có sự giận dữ và hờn dỗi vì bị phản bội.

Ta vẫn như cũ tốt tính cười cười, thậm chí có thể nghe được rõ ràng những lời mà mọi người bàn tán xung quanh:

“Không phải chứ, Phù Bạch bây giờ không phải là thú nhân của Khương Nhiên nữa? Chuyện đã như vậy rồi mà nàng vẫn không giận dữ?”

“Chắc là lại ấm ức, lại nịnh bợ một cách hèn mọn, xem ra nàng rất thích Phù Bạch.”

Phù Bạch hình như cũng nghe thấy, nên sắc mặt của hắn hòa hoãn một chút.

Nhưng Giang Mật lại không thèm nói gì.

“Ngươi đang tức giận sao?”

“Ngươi mà thích con cá kia sao?”

Hai bên đồng thanh

Ta sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Mật

Con hổ này nhìn không chớp mắt, vẻ mặt đứng đắn giống như không phải đang nói xấu người khác:

“Cá vừa tanh vừa hôi, vừa soi mói vừa kén chọn, lại còn không biết quản gia tí nào.”

“Một năm bốn mùa đều phải ngâm nước trong, vảy lại vừa lạnh vừa cứng, ôm cũng không thoải mái.”

“Đúng thế”

Ta cười một tiếng, phụ họa hắn: “Bây giờ ta rất thích lông xù, nhất là loại trắng phau như tuyết, nhìn qua đã thấy ấm áp rồi.”

Giang Mật vô thức bước nhanh hơn, nhưng lỗ tai lại giật giật.

Ta đuổi theo, vừa kịp nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng

Đỏ đến nỗi cho dù là da hắn tối màu thì vẫn không thể giấu được.

19.

Lần này lại bất ngờ xảy ra thú triều.

“Sao lại như vậy? Trường học rõ ràng đã thăm dò nhiều lần!”

“Thông tin cũng không chính xác! Thật sự kỳ lạ!”

Chung quanh ồn ào, trên mặt Khương Như Vận nhanh chóng hoảng hốt.

Nhưng cũng may là có kinh nghiệm lần trước, nàng bình tĩnh lại mà chỉ huy người cùng đội chống đỡ.

Cho đến khi tinh thần lực của ta lặng yên không tiếng động quấn quanh nàng.

Hình như Giang Mật phát hiện ra, nhưng hắn chỉ quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, rồi che trước mặt ta.

Theo lý thuyết, thú nhân chỉ biết khai thông tinh thần lực như hắn phải được bảo vệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khuong-nhien/chuong-8.html.]

Kết quả hiện tại thật trái ngược.

Ta cười nhẹ một tiếng.

Mà Khương Như Vận vốn đang chỉ huy nháy mắt biến đổi sắc mặt, tinh thần lực của nàng bắt đầu bạo động, giống y như lần trước.

Thú nhân vẫn luôn đi theo nàng hoảng loạn bắt đầu trấn an và khai thông, nhưng mà vô dụng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Phù Bạch!”

Khương Như Vận hung hăng đẩy ra thú nhân của nàng.

Nàng gọi Phù Bạch, sắc mặt đau đớn khổ sở.

Mà Phù Bạch theo bản năng hướng về phía ta để nhìn, đáy mắt nhanh chóng do dự.

“Tinh thần lực của Khương Như Vận vì sao lại bạo động? Không phải nói chỉ cần thú nhân khế ước của nàng xoa dịu là được sao? Lần trước Phù Bạch chỉ cần khế ước tạm thời đã xoa dịu tốt rồi, vì sao lần này thú nhân chính quy lại không có tác dụng gì? Ta nhớ rõ cấp bậc tinh thần lực của bọn họ cũng không kém bao nhiêu đi?”

Có người đang nhỏ giọng nói

Sắc mặt Phù Bạch cứng đờ, giống như nhận thấy cái gì đó không đúng.

Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều.

Bởi vì Khương Như Vận mới nhìn thực sự rất đau khổ.

“Cho nên ngươi lại muốn giải trừ khế ước với ta lần nữa sao?”

Ta đứng bên cạnh Phù Bạch, hỏi hắn.

“Ta…”

Có lẽ là phong bưu kiện kia thật sự có tác dụng, Phù Bạch trở nên bất an.

“Nhưng ngày hôm đó ta thật sự rất đau nha!” Ta chỉ lo tự mình nói, “Rất rất rất đau, đau đến nỗi ta tưởng lúc ấy c.h.ế.t rồi. Bác sĩ nói tinh thần lực của ta chỉ thiếu chút nữa là hỏng mất, không thể thừa nhận được lần thứ hai như vậy.”

Vì thế, Phù Bạch theo bản năng phóng ra tinh thần lực, hắn muốn trấn an ta, ta lại từ chối.

Nói thật, rất bẩn.

“Cho nên Phù Bạch, ngươi muốn giải trừ khế ước với ta sao?”

Ta nhìn chằm chằm về phía Phù Bạch.

Hắn tránh đi ánh mắt của ta, rất chật vật. Há miệng thở dốc lại không nói được lời nào, đôi tay buông xuống lại nắm chặt thành nắm đấm.

Một hồi lâu sau, yết hầu lại lăn lộn vài cái.

Hắn mở miệng, giống như đang thỏa hiệp: “Sẽ không đâu, nàng có chính mình…”

Lại bị ta mạnh mẽ ngắt lời:

“Nếu ngươi do dự như thế, ta giúp ngươi được không.”

Chỉ là cưỡng ép giải trừ khế ước mà thôi.

Chỉ cần tinh thần lực cấp cao, có gì làm không được.

Vì thế, ta ở trong ánh mắt khiếp sợ của Phù Bạch, mạnh mẽ giải trừ khế ước với hắn.

Đau đớn toàn thân.

Chỉ trong nháy mắt, người cá này đã đau đến mức không phát ra tiếng nổi, hốc mắt đỏ lên muốn rơi lệ.

Hắn khiếp sợ lại hoảng loạn mà nhìn về phía ta, ấm ức kêu lên với ta như một thói quen:

“Khương Nhiên, ta đau quá!”

Người cá yếu ớt rất sợ đau, trước kia ta đều sẽ nghĩ cách đi dỗ dành hắn.

Mua đá quý xinh đẹp, làm đồ ăn ngon, thậm chí là giả xấu để trêu đùa cho hắn vui.

Ta buồn cười: “Rất đau phải không? Không sao hết, Khương Như Vận mới là quan trọng nhất, dù sao sau này ngươi cũng sẽ khôi phục rất tốt.”

Ta trả lại hắn tất cả những lời nói mà lúc trước hắn nói cho ta nghe.

Nhưng Phù Bạch lại giơ tay gắt gao che đi hốc mắt đỏ đậm, đau đến mức hít thở không nổi.

Giang Mật nhíu mày.

Hắn ngăn ở giữa ta với Phù Bạch, lạnh lùng nói: “Thật ghê tởm!”

Cái đuôi thú nhân hung hăng quất lên người Phù Bạch, vô cùng tức giận.

Đúng là rất ghê tởm.

Phù Bạch đau đến mức sắp ngất xỉu, nhưng tiếp sau đó hắn lại bị mạnh mẽ khế ước.

Là Khương Như Vận lúc này đã mất đi lý trí.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn trò khôi hài này, lại đều theo bản năng chọn cách thờ ơ.

Bởi vì bọn họ cho rằng chỉ cần Khương Như Vận có thể khôi phục bình thường, bọn họ sẽ có thể giống như lần trước bình an chờ được cứu viện của trường học.