Khương Nhiên

Chương 7



14.

Chắc là thật sự tức giận rồi.

Mấy ngày sau, việc điều trị gián đoạn, ta bị bệnh viện cưỡng ép đuổi đi.

Khi Giang Mật ra ngoài mua đồ cũng bị xa lánh không ngừng, nhiều lần còn suýt nữa bị thương.

Ta biết đây là ý của Phù Bạch, Hắn muốn ta phải cúi đầu xin lỗi hắn.

Thủ đoạn rất ngây thơ, nhưng cũng may tạo điều kiện để ta làm việc ta muốn làm.

Ta thẳng thắn mang Giang Mật về nhà.

Đồ đạc của Phù Bạch còn chưa lấy đi, thế là ta trực tiếp dọn dẹp rồi ném bỏ, rồi bỏ đồ đạc của Giang Mật vào. Đều là dùng tiền bán Phù Bạch để mua.

Giang Mật không nói gì, nhưng cặp mắt vàng kia rõ ràng sáng lên rất nhiều.

Ta nghĩ có chút buồn cười.

Ta lại quay lại quyền quán trước kia.

Chỗ đó là thuộc về băng đảng xã hội đen, mạo hiểm rất nhiều, nhưng tiền cũng kiếm nhanh.

Bây giờ ta cũng không thiếu tiền, nhưng ta lại cần phải nhanh chóng tăng lên sức mạnh.

Chỉ có nắm tay cứng mới có quyền nói chuyện.  Đây là bọn họ dạy ta.

Khương Nhiên đảm nhiệm bị người mắng bị người đánh, cho nên vô cùng thích hợp với việc bồi luyện.

Cũng vô cùng thích hợp với việc làm càn, không cần phải kiêng sợ mà thôn phệ đủ loại tinh thần lực muôn màu muôn vẻ.

Không cần giống trước kia, sợ hãi rụt rè, lại cẩn thận từng ly từng tí.

Tinh thần lực cuồng loạn như đ.â.m vào đại não hết lần này đến lần khác bén nhọn đau đớn.

So với lần trước lại càng đau hơn. Trước mặt ta chỉ còn màu m.á.u đỏ.

Nhưng lần này ta thấy thích thú, cũng không cần khai thông nữa.

Ta nhờ ông chủ của quyền quán copy một phần video trước kia ta tăng ca bồi luyện vì mua bảo thạch cho Phù Bạch, sau đó nặc danh gửi cho hắn.

Trọng điểm là làm rõ trạng thái thảm thiết của ta.

Cuộc thi đấu lần trước bị gián đoạn bất ngờ.

Nhưng ngoài ta bị thương nặng nằm viện ra, những người khác do Khương Như Vận dẫn đầu đã thành công chờ được cứu viện, không ai có vấn đề gì cả.

Tất cả mọi người đều khen ngợi Khương Như Vận và Phù Bạch.

Một cuộc thi mới lại sắp bắt đầu rồi.

15.

Lúc về nhà đã rất muộn.

Ta ngáp một cái, khi xoay người lại vội vàng không ngờ lại đối diện với đôi mắt vàng óng.

“Ngươi làm ta sợ muốn chết!”

Ta phàn nàn trừng mắt nhìn Giang Mật một chút, nhưng mau chóng sửng sốt.

Thú nhân da màu bánh mật lại mặc tạp dề màu hồng phấn.

Hắn giống như là thấy nóng nên không có mặc áo.

Mái tóc dài màu trắng bạc rủ xuống tận thắt lưng, cơ n.g.ự.c tráng kiện, giây lưng tinh tế phác họa vòng eo nhỏ.

Nhưng mở miệng lại giống như đàn anh xã hội đen: “Ăn cơm”

Xi.

Nhưng không thể không thừa nhận là có Giang Mật, chất lượng cuộc sống của ta tốt hơn rất nhiều.

Cơm nước xong xuôi đến lúc rửa bát, Giang Mật lại ngăn ta lại.

Hắn mặc xong quần áo, điều này lại khiến cho ta thấy tiếc nuối.

Ánh mắt không chút kiêng kỵ toát ra tâm trạng tiếc rẻ vì không được thấy cảnh đẹp.

Giang Mật để ý thấy, thân thể hắn trở nên cứng ngắc.

Sau đó mắt ta trợn tròn nhìn lão hổ tối sầm mặt mạnh mẽ áp ta vào tường (8), chậm rãi cúi đầu xuống.

“Ngươi”

Ta sững sờ, tự hỏi lát nữa phải dùng tư thế gì. Nói thật, ta không thích ở dưới.

16.

Giang Mật không hôn ta, hắn chỉ lại gần ta hít hà. Giống như một con mèo cỡ lớn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Không đúng, trước đây hắn chính là con mèo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ta tốt tính mặc kệ cho Giang Mật ngửi lung tung, cười: “Xin nhờ chút, ta phải quay về tắm rửa qua đã. Rất hôi.”

Giang Mật cau mày, chợt hỏi ta: “Hôm nay ngươi đã thôn phệ rất nhiều người?”

Thôn phệ.

Không che giấu chút nào.

Ta chợt nhớ ra ngày hôm đó khi Giang Mật được đưa tới đây đã nói câu “Như vậy không tốt”.

Đã hiểu rồi, thì ra không phải là ảo giác.

Sắc mặt ta không đổi, lại nói: “Vẫn vô dụng”

Vừa dứt lời, tinh thần lực cuồng bạo lại lẳng lặng quấn lên con hổ này.

Tùy thời đều có thể cắn nuốt.

Nhưng hắn giống như là không cảm thấy gì hết.

Ngữ khí rất bình tĩnh: “Ngươi muốn mạnh lên, dùng ta có được không.”

“Cái gì?”

Giang Mật cúi đầu xuống, lúc tiến đến gần ta thì dừng lại.

Hắn im lặng nhìn ta, giống như là đợi ta cho phép.

Ta chú ý tới đôi tai đầy lông ở trên đỉnh đầu hắn không an phận giật giật.

Bại lộ suy nghĩ khẩn trương của chủ nhân.

Thế là ta xấu xa cầm lấy tai hắn ép hắn cúi đầu, hai cái trán chạm vào nhau.

Vượt ra khỏi dự đoán, con hổ này có tinh thần lực rất mạnh.

Giống với bề ngoài của hắn, vừa hung hăng vừa hoang dại.

Trong lúc bị ta xâm lấn, lại giống như một con mèo vô cùng nhu thuận nghe lời ta.

Ta có ý đồ xấu chạm vào một cái, lại ôm lấy.

Rõ ràng đã phát hiện ra thân thể của Giang Mật trở nên cứng như tảng đá.

Lỗ tai mà ta cầm trong tay cũng nóng dần lên, đỏ rực, thế nhưng hắn vẫn không có động tác gì.

Thế là ta đẩy Giang Mật ra, lại nhìn hắn, cười một tiếng, nói

“Dạo trước hôn mê, ta nghe thấy tiếng hổ gầm.”

Giang Mật vẫn không nói gì.

17.

Ta từng nghĩ ta với Giang Mật là cùng một loại người.

Vì mới nhìn thì thấy hắn vô cùng hung dữ, lại còn suýt nữa thì hại c.h.ế.t người.

Nhưng trên thực tế chúng ta lại hoàn toàn khác nhau. Ta từng nhìn thấy dáng vẻ của Giang Mật khi dỗ dành trẻ con.

Ngày đầu tiên mới chuyển tới đây, hắn đã khiến cho đứa nhỏ sát vách sợ quá mà khóc.

Cho nên lúc ta nhờ Giang Mật đi mua cái gì đó, hắn mua thêm một phần kẹo.

Lại ngồi xổm xuống an ủi đứa trẻ kia, nghe lời biến ra cái tai và cái đuôi để chọc cho nó cười.

Nhưng con hổ này cũng không biết là hắn bị lừa.

Đứa trẻ kia không chỉ lừa lấy hết kẹo của Giang Mật, lại có ý đồ xấu nhân lúc hắn không chú ý mà tóm lấy cái đuôi dài của Giang Mật.

Có một số người ghét thú nhân, ví dụ như đứa trẻ kia.

Nó vừa làm mặt quỷ vừa ném đá vào người Giang Mật, lại mắng hắn “Đồ bẩn thỉu, cút đi.”

Nhưng Giang Mật chỉ luống cuống rồi ngồi im như tượng ở đó, không nhúc nhích.

Bởi vì hắn quá cao, hắn sợ tự mình đứng lên sẽ dọa sợ đứa nhỏ đó.

Trên mặt không có thái độ gì, nhưng hai cái tai màu trắng lại luống cuống cụp xuống.

Ta không ra đó giải vây.

Ta chỉ đang chờ xem một thú nhân suýt nữa hại c.h.ế.t người có thể vì tức giận mà đánh người bị thương hay không.

Nhưng Giang Mật không đánh, hắn chỉ yên lặng chờ đứa trẻ kia đi, sau đó lại đến cửa hàng thuốc để mua thuốc. Cho đến khi mùi thuốc tản hết đi mới quay về.

Lúc đó ta đã hiểu ra ta với Giang Mật khác nhau hoàn toàn.

Cho dù là Khương Nhiên lúc trước, cũng vô thức mà âm thầm dùng đến khả năng thôn phệ của mình theo dõi tinh thần lực của người khác để thăng cấp cho bản thân.

Mà Giang Mật lại ngu xuẩn, Giống như lão già kia.

_____

(8) Nguyên bản là kabedon :)