Ngày thứ ba sau Lập Xuân.
Trời rét nàng Bân, vùng đất Trung Nguyên lại đổ một trận tuyết.
Phu Tử sơn như khoác tấm lụa trắng, bậc đá xuống núi phủ một lớp băng mỏng. Lúc Chu Dịch cầm chổi tre xuống đến chân núi, nơi đầu núi phía đông, một vầng dương nhợt nhạt vừa vặn xé tan sương mù nhô lên.
"Tuyết xuân báo hiệu năm được mùa, điềm lành đấy."
Giác Ngộ Tử vừa ngắm cảnh tuyết vừa thả lỏng dây cương trong tay, con ngựa già bên cạnh liền vươn dài cổ, gặm những mầm mạch non tơ đang nhú xanh nơi tuyết còn sót lại lốm đốm.
Chu Dịch nhìn sư phụ râu tóc bạc trắng, lên tiếng khuyên:
"Trời gió tuyết thế này, sư phụ hãy ở lại thêm vài hôm rồi hẵng đi."
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng đi ngay hôm nay," Giác Ngộ Tử vuốt chòm râu dài, "Ta là người giang hồ, ngại gì đường xa. Đạo trường giao lại cho con."
Lão đạo trưởng lên ngựa, quay đầu nhìn Chu Dịch, "Ba đứa các con đều do ta nhặt về từ trong đống người chết, cũng nhờ chút hư danh này mới bảo vệ được các con chu toàn.
Nhớ kỹ,
Người ở chốn giang hồ, danh tiếng là do chính mình tạo dựng."
Chu Dịch chắp tay vái: "Đệ tử hiểu rồi."
"Về đi."
Tiếng vó ngựa vang lên, Giác Ngộ Tử phóng khoáng cười một tiếng.
Thái Bình đông sơn tiễn sư phụ,
Trên tuyết chỉ còn dấu vó ngựa.
Chẳng mấy chốc, Chu Dịch chỉ còn thấy dấu móng ngựa in trên tuyết kéo dài về phía xa, trong ánh bình minh dịu nhẹ đã không còn tìm thấy bóng lưng sư phụ nữa.
Cậu vác chổi tre, cùng mấy tín khách đến sớm leo núi trở về.
Chuyện lão Thiên sư Thái Bình đạo ra ngoài thăm bạn bè không gây ra xáo trộn gì lớn. Chu Dịch mỗi ngày đều chăm chỉ luyện nội công, đọc kinh sách, hễ rảnh lại đến phòng luyện công xem xét các công quyết mà đạo trường thu thập được.
Tuy rằng đa phần đều là ngoại công và một số kỹ năng quyền cước côn pháp thô thiển.
Nhưng ở thế giới này, đừng nói tới những người luyện công bằng cách quán tưởng sông lớn núi cao, ngay cả những võ nhân luyện hạ thừa công phu cứng rắn cũng không thể xem thường.
Ví dụ như ở võ lâm phương Nam có một người tên Bao Nhượng, môn Thiết Bố Sam hắn luyện chỉ được xem là hạ thừa ngoại công. Nhưng hắn chuyên tâm khổ luyện, dựa vào mấy chục năm tích lũy mà luyện thành một thân "Hoành Luyện Cương", không hề thua kém thượng thừa nội gia chân khí.
Thế là trở thành cao thủ nhất lưu, được đặt danh hiệu Đại Lực Thần.
Công phu lưu truyền trên giang hồ rất nhiều, lại thêm những người tự tìm ra lối đi riêng, khiến cho các loại cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Với quan niệm "biết nhiều nghề chẳng bao giờ thừa", Chu Dịch hễ rảnh là lại chui vào nghiên cứu.
Năm ngày sau khi Giác Ngộ Tử vân du xuống núi.
Giờ Thìn, trước cổng núi của Thái Bình đạo trường có một vị đạo trưởng trẻ tuổi vô cùng tuấn tú lịch lãm đứng chờ.
Người đó đầu đội Hỗn Nguyên cân, mình khoác đạo bào màu vàng kiểu Trực chuyết, chân đi giày gai, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh.
Lúc này nếu một tay cầm kiếm, một tay rung chuông, Chu Dịch cảm thấy mình có thể đến Xa Trì quốc lập đàn cầu mưa rồi.
Bộ dạng này của cậu khá giống Hổ Lực Đại Tiên lúc cầu mưa.
"Sư huynh!"
Yến Thu và Hạ Xu xách theo pháp khí dùng để truyền đạo, hớn hở vui mừng chạy tới.
Chu Dịch gật đầu, chào hỏi mấy vị lão nhân trông coi đạo trường một tiếng, rồi dẫn hai đứa nhỏ xuống Phu Tử sơn.
Dưới chân núi, họ lên xe ngựa của Phùng Tứ. Tình hình của Phùng Tứ cũng tương tự Trương Thành trông coi phòng luyện công, đều được Giác Ngộ Tử chỉ điểm luyện công phu cứng rắn, thu làm Lục sinh.
Ngày thường ngoài việc giúp đánh xe ngựa, hắn còn cùng một người khác tên Đậu Khôi, một gã đàn ông đến từ Đông Quận, phụ trách chăm sóc vườn rau dưới núi.
"Đậu Khôi đâu rồi?"
Chu Dịch hỏi một câu, thường ngày hai người này hay đi cùng nhau.
Phùng Tứ đáp: "Thưa sư huynh, Lão Lý phụ trách gánh rau đưa gạo mấy hôm trước vì đường trơn băng giá mà bị ngã gãy xương chân. Con gái lão Lý người nhỏ yếu, không có sức lực gì, Đậu Khôi đang giúp đưa ông ấy đến trấn tìm đại phu rồi ạ."
Chu Dịch có ấn tượng về Lão Lý, đó là một nông dân thật thà nhút nhát.
"Bị thương có nặng không?"
Phùng Tứ thở ra một hơi: "Cũng không đáng ngại lắm, nhưng có tuổi rồi cơ thể giòn yếu, không dễ lành nhanh được."
Chu Dịch trong lòng hơi yên tâm.
Phùng Tứ kéo lại tấm chiếu cũ ở đầu càng xe, ngồi phịch xuống, lúc kéo dây cương có chút do dự:
"Sư huynh, chúng ta đi đường quan lộ hay vòng đường nhỏ ạ?"
Chu Dịch thấy hắn ngập ngừng, "Lại nghe được tin tức gì à?"
Phùng Tứ lộ vẻ cảm thán: "Trương Tu Đà kia quả thật lợi hại. Hôm qua nghe người ở quán trà chợ Cao Dương nói, Tri Thế Lang lại bại trong tay ông ta, bị ông ta đại phá hơn mười vạn quân mã ở gần Chương Khâu.
Trương Tu Đà này đang được hôn quân tin dùng, lại vừa nhận một nhiệm vụ ở Đông Đô.
Nghe nói là liên thủ với đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô của Ưng Dương Phủ quân để tiêu diệt tàn dư của Dương Huyền Cảm, tru diệt nghĩa quân ở vùng Trung Nguyên Tề Lỗ."
Phùng Tứ có chút căng thẳng, "Ưng Dương Phủ quân vốn ở vùng Bạch Mã, cách chúng ta không xa. Nay đã đi về phía nam đến Thái Khang, hiện không biết đã tới đâu rồi."
Chu Dịch thầm lưu ý.
‘Bài Đội tướng quân là cao thủ của Vũ Văn phiệt, gần đây cần phải kín đáo một chút.’
Thái Bình đạo tuy thuộc thế lực giang hồ, nhưng ngay cả Phùng Tứ cũng có thể cảm nhận được nguy cơ.
Cái danh xưng này quá đặc biệt, chẳng khác gì các lộ nghĩa quân nổi dậy khắp nơi, đều là công trạng trong mắt các tướng nhà Tùy.
Có điều Vũ Văn phiệt là một trong Tứ đại môn phiệt, nếu không chủ động gây sự, chắc cũng chẳng thèm để mắt đến chút tài sản nhỏ mọn này của Phu Tử sơn.
Vòng đường nhỏ thì thôi vậy, một là đường rừng khó đi, hai là dễ gặp phải trộm cướp. Lỡ bị chậm trễ trên đường thì sẽ ảnh hưởng đến buổi pháp sự thọ yến hôm nay.
"Đi đường quan lộ đi, không sao đâu," Chu Dịch nhìn sắc trời, bình tĩnh đáp.
Phùng Tứ lúc này mới thúc ngựa lên đường.
Cuối giờ Tỵ.
Xe ngựa đi đến phía bắc Ung Khâu, thành lầu Dương Cố hiện ra rõ ràng trước mắt.
Tường thành cao chưa đến hai trượng, chỉ được coi là một tòa thành nhỏ.
Dù sao thì tường thành ở những nơi như Trường An, Lạc Dương, Giang Đô đều cao hơn ba mươi trượng, đó mới thực sự gọi là những công trình khổng lồ.
Ngay cả với tuyệt đỉnh khinh công của Vân Soái Tây Đột Quyết, cũng đừng mong dễ dàng vượt qua.
Xe ngựa chạy qua dưới hai chữ "Dương Cố" trên cổng thành.
Hạ Xu vén rèm xe lên cao hơn, hai tiểu đạo đồng nhìn ngó ra ngoài. Tín khách của Thái Bình đạo trường không ít, nhưng hiếm khi có được bầu không khí phố thị trong thành như vậy.
Vào trong thành, bên tai liền nghe thấy tiếng "Keng~ coong~" liên tục.
Tiệm rèn ở đầu phố lửa bắn tung tóe, hai gã trai tráng mình trần vung búa, khối sắt trên đe được nung đỏ rực.
Hai người đập sắt rất có nhịp điệu, gợi lên sự đồng cảm của cậu sinh viên nghệ thuật thi rớt.
Chu Dịch dường như nghe thấy từ trong tiếng đập sắt...
Dũng cảm như gió... ờm, người giang hồ phóng khoáng như gió.
Quán trọ bên cạnh ồn ào náo nhiệt.
Không ít nhân sĩ võ lâm đeo binh khí đang ngồi uống rượu ở tầng một khu quán trà, tiện thể khoe khoang những gì đã thấy đã nghe ở phương Nam phương Bắc.
Tầng hai phía nam, hai học trò trẻ tuổi lại đang nhìn chồi liễu ngoài cửa sổ đến ngẩn người, loáng thoáng nghe họ nhắc đến "Văn Đế", rồi lại nói đến "thiên hạ hưng vong".
Cửa hàng hai bên đường bày đủ loại mặt hàng, trên đường người ngựa đông đúc, Phùng Tứ đã phải đi chậm lại.
Chu Dịch nhìn cảnh tượng hồng trần náo nhiệt, có phần xuất thần.
Đây cũng là điểm kỳ diệu của thế giới Hoàng sư, mặc kệ bên ngoài đánh nhau kịch liệt thế nào, đa số thành trì vẫn không bị ảnh hưởng, phồn hoa vượt xa những gì sử sách ghi lại.
"Hí~!"
Phùng Tứ đột nhiên ghìm ngựa.
Phía trước xe ngựa có một lão giả ăn mặc như quản gia đi tới, theo sau là mấy hộ vệ tinh nhuệ, đều mặc võ bào màu đen, tay áo và eo thắt dây gọn gàng, bên hông đeo đao kiếm.
Chỉ nhìn thân thủ của họ cũng biết là người luyện võ.
Bên cạnh quản gia còn có một người đứng, ăn mặc sang trọng, là một vị công tử nhà quyền quý trẻ tuổi.
Lão quản gia nhìn cờ hiệu trên xe ngựa, tiến lên một bước.
"Dám hỏi có phải xe của Thái Bình đạo trường không ạ?"
Phùng Tứ ngồi ngoài đáp lời: "Đúng vậy."
Lão quản gia lập tức nở nụ cười: "Lão thái gia nhà tôi lệnh cho lão nô đứng đây kính đợi, để nghênh đón Thiên sư đến Tào phủ."
Hạ Xu nói: "Làm phiền chủ nhà dẫn đường."
Chu Dịch và lão quản gia chạm mặt, hai bên gật đầu chào nhau.
Tào phủ là gia tộc lớn ở Dương Cố, thời Văn Đế có người trong tộc làm Tán Kỵ Thường Thị ở Môn Hạ tỉnh.
Bình thường mà nói, với bối cảnh như vậy, cho dù gia tộc có nhiều liên hệ với thế lực giang hồ, cũng nên biết giữ gìn thanh danh, không nên mời người của Thái Bình đạo.
Vấn đề là Dương Quảng lên ngôi, vị Tán Kỵ Thường Thị kia của Tào phủ đã bị chém đầu rồi.
Một đám hộ vệ Tào phủ mở đường, dẫn xe ngựa của Phùng Tứ tiến lên.
Vị quý công tử kia không nói một lời, cùng lão quản gia đi ở đầu đoàn người.
"Tôn quản gia, trong xe là nhân vật thế nào vậy?" Công tử nhà họ Tào hỏi.
Lão quản gia thấy cậu ta có vẻ hơi không vui, khéo léo nhắc nhở:
"Người này tên Chu Dịch, là cao đồ của Giác Ngộ Tử Thiên sư Thái Bình đạo, Nhị lang quân ngài quanh năm luyện công ở đất Tam Tần, tự nhiên không biết tiếng tăm của người này."
Chàng trai trẻ hừ nhẹ một tiếng, "Ông nội không nên mời người của Thái Bình đạo vào lúc này."
Lão quản gia hạ giọng thấp hơn: "Chuyện này liên quan rất rộng, người của hậu duệ Lương Hoàng hậu từng cử thuộc hạ đến phủ, Nhị lang quân cần phải hỏi lão thái gia mới rõ."
"Hậu duệ Lương Hoàng hậu?" Tào Thừa Duẫn khịt mũi, khinh thường lắc đầu, "Người lọt được vào mắt xanh của chưởng môn bản phái, chỉ có Mật Công."
"Chỉ tiếc Dương Huyền Cảm không phải kẻ làm nên chuyện..."
...