Ngưu Lang tức giận vô cùng, càng khiến hắn ta tức giận hơn là những vị thần tiên kia càng thấy thú vị, như thể đang xem thứ gì kỳ lạ vậy.
"Tất cả hãy về làm việc của mình đi."
Giọng uy nghiêm của Vương Mẫu vang vọng từ thiên môn.
Các vị tiên đáp một tiếng vâng, rồi lần lượt đạp mây bay đi.
Ngưu Lang vừa thấy Vương Mẫu, mắt lập tức sáng lên.
Nhưng Vương Mẫu lại nói:
"Ngươi là phàm nhân, lên trời làm gì?"
Ngưu Lang đáp:
"Ta đến tìm thê tử của ta, nàng là Chức Nữ."
Vương Mẫu nhìn hắn ta như nhìn một con kiến.
"Nữ nhi của ta khi nào đã thành thê tử của ngươi?"
Ngưu Lang nổi giận:
"Được lắm, thần tiên các ngươi cũng chẳng còn biết đến lễ nghĩa liêm sỉ, ta với Chức Nữ đã bái đường, nàng là thê tử của ta, nàng đã là người của ta rồi, rời khỏi ta, còn ai muốn cưới nàng nữa?"
Lời này như một trò đùa.
Các tiên nữ lén xem náo nhiệt thực sự không nhịn được mà bật cười.
Vương Mẫu khẽ nheo mắt nói:
"Trong ngàn vạn năm qua, nam tiên theo đuổi nữ nhi nhà ta nhiều không đếm xuể, ngay cả thần tiên còn biết muốn có được người mình yêu thương phải trăm phần chiều chuộng, vạn phần nâng niu, để nữ nhi của ta thèm liếc mắt nhìn, họ ngày đêm không ngừng tu luyện, ngươi chỉ là một kẻ phàm nhân, dựa vào cái gì?"
Sắc mặt Ngưu Lang tái nhợt.
Vương Mẫu lại nói:
"Nghe nói các ngươi tôn sùng Vũ Thần, có lẽ ngươi không biết, ở thiên đình, hắn ta còn không được diện kiến ta, nên mới xuống phàm gian tìm cảm giác tồn tại. Phàm nhân, ngươi hãy trở về phàm trần của ngươi đi."
Nhưng Ngưu Lang đã thấy được sự huyền ảo của thiên đình, làm sao còn chịu đựng được sự vất vả của nhân gian?
Hắn ta nghĩ chỉ cần ở lại thiên đình, sớm muộn gì cũng được điểm hóa thành tiên, vì thế dù c.h.ế.t cũng không chịu cởi tấm da bò trên người.
Ngày qua ngày, hắn ta đi lang thang trước cổng thiên đình.
Không biết đã trải qua bao lâu, tấm da bò mọc vào da thịt, Ngưu Lang biến thành một con bò vàng già.
Cổng thiên đình lại có thêm một con bò vàng nhặt rác mà ăn, hắn ta người không ra người, yêu không ra yêu.
Vương Mẫu nhìn thấy chướng mắt, dùng trâm cài tóc vạch một đường, đẩy khu vực hắn ta ở ra khỏi thiên đình.
Ngưu Lang vẫn không nỡ cởi bỏ lớp da có thể giúp hắn ta bay lên kia.
Còn Chức Nữ, xem những trải nghiệm của mình như một kiếp nạn đã qua, răn dạy các tiên nữ mới phi thăng đừng tin lời dối trá của nam nhân.
Sau nghe nói Ngưu Đầu thôn không có Vũ Thần mở đường, bắt đầu thường xuyên hạn hán, dân làng đã quen ăn no lười làm, cũng quên mất cách làm ruộng như thế nào, cuộc sống ngày càng khổ cực.
Ai muốn sống thì đi tìm đường sống, kẻ lười biếng thì ở lại thôn chờ chết.
Chưa đầy mười năm, Ngưu Đầu thôn đã biến mất.
11
Xuân đi thu đến.
Ta một lòng tu luyện, khi những tiên thị kia vẫn còn là tiên thị, ta đã được Tống Tử Tiên Tôn chọn làm đệ tử.
Ở đó, ta gặp một người quen.
Tức phụ của Vương gia, không, nàng ấy không phải người vợ nhu nhược, cam chịu đòn roi của Vương gia nữa, nàng ấy là tiên nữ chuyên ban tặng con cái cho người phàm, nàng ấy có tên riêng của mình, gọi là Lai Âm.
Lai Âm nói, nàng ấy muốn tặng ta một món quà.
Ta theo nàng ấy đến trước Trần Duyên kính, nàng ấy chỉ vào đôi vợ chồng đang cầu tự trong chùa trong gương và nói:
"Ta đã xem tiền trần của họ, đây là cha của ngươi kiếp trước, giờ họ muốn cầu tự, nhiệm vụ này để ngươi làm đi."
Ta hỏi:
"Ta muốn thế nào cũng được sao?"
Lai Âm nói: "Phải, ngươi muốn thế nào cũng được."
Ta liếc nhìn nàng ấy một cái, đã hiểu.
Nàng ấy muốn cảm ơn ta đã giúp nàng tìm được vũ y ở Ngưu Đầu thôn, muốn để ta trút cơn giận này.
Cha đối với ta rất tệ, kiếp trước vì đệ đệ mà không đoái hoài đến sự sống c.h.ế.t của ta, không ngờ kiếp này vẫn còn muốn cầu xin một nhi tử.
Đôi vợ chồng quỳ trước điện, trên người mặc áo vải thô còn vá víu, nhìn là biết cuộc sống khó khăn.
"Cầu xin tiên tử ban cho nhà ta một nhi tử, lạy trời phù hộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiep-nan-cua-chuc-nu/phan-10.html.]
Nữ nhân cúi đầu không nói, nam nhân lập tức tát một cái vào mặt:
"Ngươi còn không mau dập đầu đi! Không hăng hái lên thì ông đây bỏ ngươi, đồ tiện nhân, dập đầu cũng không biết sao?"
Bộ dạng này giống hệt trong ký ức của ta.
Ta nhìn nam nhân nhíu mày:
"Kiếp này với kiếp trước của ông ta giống nhau như đúc."
Lai Âm cười:
"Ngươi nhận sai rồi, nữ nhân bên cạnh mới là cha ngươi kiếp trước."
Ta sững người rất lâu.
Thì ra là vậy.
Kiếp trước ông ta vì nhi tử mà bán nữ nhi, đánh c.h.ế.t thê tử, kiếp này đầu thai thành nữ nhân bị đối xử như thế. Nỗi khổ của nữ nhân phải chịu, ông ta phải nếm trải từng chút một.
Đây chính là luân hồi của thiên đạo.
Lai Âm hỏi:
"Đã nghĩ kỹ chưa? Ban cho nhi tử hay nhi nữ?"
Ta ngừng một chút, nói: "Nhi tử đi."
Lai Âm có chút bất ngờ: "Ta tưởng ngươi vì không muốn họ toại nguyện, sẽ cho họ sinh ra một nữ nhi."
Ta cụp mắt:
"Đứa bé ấy có tội tình gì? Sinh vào gia đình như vậy như rơi vào địa ngục, chi bằng đừng sinh ra còn hơn. Để họ được như ý, tưởng rằng mình có được báu vật, đến cuối cùng mới phát hiện đó là một con quỷ đòi nợ bất hiếu bất từ, đó mới là báo ứng."
"Rất tốt."
Có tiếng nói vọng đến từ phía sau, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Tử Tiên Tôn đứng sau lưng ta, mặt nở nụ cười.
Ta chợt hiểu ra, thì ra đây là một bài kiểm tra dành cho ta.
Tiên Tôn nói, nghiệp mà con người tạo ra phải trả, đời này trả không hết, đời sau vẫn phải trả.
Nợ con cái cũng theo đạo lý ấy.
Chúng ta ban tặng con cái không chỉ ban những đứa trẻ tốt, mà còn phải ban cả những đứa trẻ xấu, có vậy mới duy trì được sự cân bằng của thiên đạo.
Sau đó Lai Âm hỏi ta, nếu ta không được Chức Nữ điểm hóa thành tiên, có một cơ hội đầu thai chuyển thế, ta muốn sinh làm nam hay nữ.
Ta hồi tưởng lại kiếp này làm nữ nhân, thật quá khổ.
Vì thế ta trầm tư rất lâu, nói:
"Nữ nhân."
Lai Âm không hiểu: "Tại sao? Làm nữ nhân không khổ sao?"
"Khổ, chính vì khổ, ta muốn dùng thân phận nữ nhân phấn đấu mở ra một con đường, để những nữ nhân đang trong tuyệt vọng cũng có thể nhìn thấy hy vọng."
Lai Âm im lặng rất lâu, hồi lâu sau, nàng ấy nói:
"Xét về tiên tư, ngươi mạnh hơn ta."
Ta mỉm cười, choàng vai nàng ấy:
"Đi thôi, vừa thấy một nhà tốt cầu tự, phải chọn lựa kỹ càng gửi cho họ một đứa trẻ tốt."
Hết
-------------------------------------------------------------------------
Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện Khương Mãn đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các bạn hứng thú có thể ấn vào tên truyện để đọc nhé!
Năm Tạ Thừa Uyên bị phế truất, ta đã hủy hôn ước với hắn ta và lấy người khác.
Năm năm sau, hắn ta Đông Sơn tái khởi.
Việc đầu tiên sau khi về kinh là cưỡng bức đưa ta vào Đông cung.
Hắn ta ép ta hầu hạ Thái tử phi của hắn.
Ép ta chứng kiến hắn ta và Thái tử phi ân ái đêm đêm.
Ép ta dùng m-áu nuôi cổ, làm dược dẫn cho Thái tử phi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Chỉ là vong tình cổ thôi."
"Sao thế? Không nỡ quên đi tình lang của ngươi sao?"
Ta nâng chén trà có chứa cổ trùng, uống một hơi cạn sạch.
Thật tốt.
Không cần phải yêu hắn nữa.
Theo dõi sốp tại page: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để đón đọc những bộ truyện hấp dẫn. Nếu thấy hay hãy cho sốp một like và một lượt theo dõi nhé!