Kiếp Nạn Của Chức Nữ

Chương 9



Nhìn các tiên nữ lần lượt bay lên trời.

Những nam nhân còn lại cuối cùng cũng hoảng loạn, có kẻ quỳ xuống khẩn cầu, có người đẩy con ra phía trước bảo chúng gọi mẹ.

Nhưng không một tiên nữ nào ngoảnh đầu lại.

Chức Nữ hỏi ta:

"Lâm Phượng, ở phàm trần ngươi còn vướng bận điều gì không?"

Ta quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

"Không có."

"Vậy hãy đi theo ta."

Lời vừa dứt, thôn trưởng lập tức chỉ vào nàng ấy mà chửi rủa:

"Ngươi mà là thần tiên gì chứ? Lâm Phượng đã g.i.ế.c nhiều người như vậy, nàng ta là độc phụ sát nhân, dựa vào đâu mà được lên trời theo ngươi?"

Dân làng lập tức đồng thanh phụ họa:

"Đúng vậy! Nếu nàng ta có thể thành tiên, tại sao chúng ta không thể?"

"Ta là trượng phu của tiên nữ, tại sao ta không thể thành tiên?"

"Thiên đạo bất công!"

. . .

Chức Nữ từng nói, thần tiên không thể g.i.ế.c người phàm, vậy mà ta đã g.i.ế.c nhiều người như thế. . .

Ta cúi xuống đất không dám ngẩng đầu.

Ta sợ bị bỏ lại, sợ đánh mất cơ hội khó có được này.

Không ngờ Chức Nữ khẽ mỉm cười:

"Giết người? Giết người gì chứ? Rõ ràng là dân làng các ngươi bị Vũ Thần mê hoặc nên mất trí tự g.i.ế.c hại lẫn nhau."

Thôn trưởng sững sờ, giọng hắn run rẩy:

"Các ngươi là thần tiên. . . mà lại nói dối."

Chức Nữ cười:

"Có người làm chứng, sao gọi là nói dối được?"

Các tiên nữ bên cạnh nàng ấy lần lượt làm chứng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Chúng ta tận mắt chứng kiến, Lâm Phượng không hề g.i.ế.c người."

Mắt ta cay xót, không kìm được rơi lệ.

Thuở nhỏ nhà nghèo, cha mẹ ruột bán ta để nuôi đệ đệ. Sau đó nhà chủ mua sa sút, lại bán ta để đổi lấy tiền.

Gả cho Trần Đại Dương, cuộc sống của ta còn không bằng trâu ngựa, bị người ta chà đạp lăng nhục.

Cả đời này ta luôn bị người khác vứt bỏ.

Đây là lần đầu tiên, có người đứng về phía ta, khi ta rơi xuống vực sâu, họ đã đưa tay về phía ta, vậy nên ta đương nhiên phải nắm chặt lấy.

10

Chức Nữ đưa ta lên trời, cho ta bắt đầu từ vị trí tiên thị thấp nhất.

Ta rất trân trọng cơ hội này, người khác tu luyện thì ta cũng tu luyện, họ vui chơi thì ta vẫn còn đang tu luyện.

Có tiên thị nói: "Ngươi thật biết chịu khổ."

Ta cười không đáp, đó là vì ta đã nếm trải qua khổ đau thực sự, những ngày tháng có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình này quá đỗi xa xỉ.

Ta tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, chẳng dám lãng phí một chút thời gian nào.

Nhưng hôm nay có chuyện náo nhiệt, ta cũng muốn xem thử.

Ngưu Lang khoác tấm da bò vàng cuối cùng cũng tìm được đường lên thiên đình, đáng tiếc mới đến cửa đã bị chặn lại.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hắn ta chửi ầm lên, nói đến tìm thê tử của mình.

Các Thiên tướng liếc nhìn nhau, đi bẩm báo Vương Mẫu.

Ngưu Lang vừa nghe, thì ra Chức Nữ là nữ nhi của Vương Mẫu, vậy chẳng phải giống như Công chúa ở nhân gian sao.

Hắn ta mừng rỡ, nhìn thiên đình như nhìn nhà mình vậy, đảo mắt khắp điện, rồi tiện tay chỉ vào một tiên nữ:

"Có gì ăn không? Lấy cho ta một ít."

Vị tiên nữ kia mím môi cười như đang nhìn một gã hề.

Ngưu Lang lập tức không vui, gân cổ hét lớn:

"Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Phò mã của Vương Mẫu, ở nhân gian là Phò mã gia đấy, ngươi dám không nghe lời ta?"

Vừa nói, hắn ta gần như theo thói quen giơ tay định đánh người. Nhưng không ngờ vị tiên nữ kia chỉ khẽ vẫy tay, Ngưu Lang đã bị định thân tại chỗ không thể cử động.

Tiên nữ tươi cười nhìn hắn ta nói:

"Tạm không nói đến việc chúng ta không ăn ngũ cốc, thiên đình và nhân gian khác nhau, thần tiên bọn ta chỉ tôn trọng kẻ mạnh. Tất cả mọi thứ ở nhân gian của các ngươi đều do chúng ta ban tặng, mưa rơi, hoa nở, kết thành lương thực, nhiệm vụ của chúng ta là khiến nhân gian phong điều vũ thuận. Nam tôn nữ ti của phàm nhân các ngươi là thứ chúng ta khinh thường nhất, sao ngươi lại đem thứ dơ bẩn đó ra nói?"