"Nữ nhân c.h.ế.t tiệt, ngươi lại định chạy trốn phải không? May mà Vương Quý nói với ta là đêm qua ngươi mãi tới nửa đêm mới về nhà, không thì ta còn bị ngươi lừa!"
Hắn ta tát ta một cái ngã lăn xuống đất rồi túm tóc lôi ta về nhà.
"Chạy! Để xem ngươi còn dám chạy nữa không! Ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi xem ngươi còn chạy được không?"
Nói rồi hắn ta quay đi tìm dao.
Ta nhìn bóng lưng hắn ta, lòng căm hận không thể nén nổi.
Hận quá, thật sự rất hận!
Cùng xuống địa ngục hết đi!
Ta như người điên loạn bò dậy, thuận tay chộp lấy cái cuốc tựa bên tường, giơ cao lên, c.h.é.m thẳng vào đầu Trần Đại Dương.
Máu đỏ tươi b.ắ.n vào mặt ta, ta chỉ thấy sảng khoái.
Hóa ra không chỉ có ta mới chảy máu, mà cả hắn ta cũng vậy.
Ta như mất trí cứ thế vung cuốc, giống như những cái tát hắn ta đã đánh vào mặt ta, giờ ta trả lại hết.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Cho đến khi hắn ta nằm bất động, mặt mũi biến dạng, m.á.u chảy thành vệt qua kẽ cửa.
Lúc này ta mới thấy khuôn mặt hắn ta dễ nhìn hơn một chút.
Cảnh tượng này bị mẹ Trần Đại Dương bắt gặp khi bà ta bước vào.
Bà ta trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, khóc lóc ngã vật xuống đất.
"Nhi tử của ta. . ."
Mụ già này, cùng là nữ nhân với nhau, sao bà ta lại có thể đối xử với ta như súc vật?
Ta run rẩy giơ cuốc về phía bà ta.
Trần mẫu hoảng sợ nhìn ta, cuối cùng chẳng còn hơi sức quan tâm tới nhi tử nữa, vội vã chạy ra ngoài hét lớn:
"Cứu với! Lâm Phượng phát điên rồi! Nó g.i.ế.c nhi tử ta xong còn muốn g.i.ế.c ta nữa! Cứu mạng!"
Rất nhanh, trước cửa Trần gia đã tụ tập một đám người.
Nam nhân thì hung tợn nhìn ta, nữ nhân thì nhìn ta như nhìn quái vật, xì xầm bàn tán.
"Chính là nàng ta, g.i.ế.c trượng phu của mình, thật là không có tính người."
"Làm gì có nữ nhân nào dám chống đối trượng phu như vậy? Nàng ta đáng chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
. . .
Ai ai cũng nói ta đáng chết.
Ta ngược lại càng thêm kiên định mục tiêu.
Tìm được vũ y của Chức Nữ, giúp nàng ấy cũng là giúp chính mình, ta đã không còn đường lui.
Rơi vào tay thôn dân ta chắc chắn phải chết.
Ta không do dự leo qua cửa sổ chạy vào núi sâu, thôn dân đuổi theo đến lối vào núi thì bắt đầu chần chừ không dám tiến.
Ngọn núi này là vùng cấm địa của Ngưu Đầu thôn.
Nhưng ta biết, nơi đây nhất định ẩn giấu bí mật lớn nhất của Ngưu Đầu thôn.
5
Ta không nhớ mình đã chạy bao lâu, khi đang mơ hồ thì trước mắt bỗng hiện ra hình dáng một ngôi miếu thần.
Bên trong thờ một pho tượng thần cao hơn cả căn nhà, tạc hình một nam thần tiên mặc y phục sặc sỡ, tay cầm pháp khí.
Ta cẩn thận tiến lại gần, thấy trưởng thôn và những người khác.
Trưởng thôn dẫn Ngưu Lang quỳ trước mặt tượng thần, thành kính dập đầu:
"Đa tạ Thần Tôn ban tiên nữ cho Ngưu Đầu thôn."
Vẻ mặt Ngưu Lang càng thêm hăng hái:
"Thần Tôn! Đa tạ Thần Tôn ban pháp lực cho mẹ con, ban phúc cho cả nhà chúng con. Mong Thần Tôn lại ban cho con thuốc thuần hóa, để nương tử của con có thể an tâm ở nhà giúp chồng dạy con, dệt vải cày cấy, quên đi chuyện làm thần tiên ngày trước."
Chức Nữ bị trói ở bên cạnh nghe vậy, đột nhiên trợn tròn mắt.
Nàng ấy bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Chức Nữ dù mất pháp lực vẫn là tiên nữ, khi bị Ngưu Lang trói trên giường nàng ấy cũng chưa từng sợ hãi, rốt cuộc nơi này có gì khiến nàng ấy sợ đến vậy.
Đầu ta rối như tơ vò, đột nhiên trong điện vang lên giọng nói như từ cõi hư vô:
"Lấy lông trên người mẹ ngươi, cùng với linh dược nấu lên cho nàng ta uống, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Vừa dứt lời, một bình thuốc tỏa ánh sáng trắng xuất hiện từ hư không.
Ngưu Lang như được báu vật, ôm thuốc vào lòng lại bắt đầu dập đầu, trưởng thôn vội kéo hắn ta đi nấu thuốc.
Ta linh cảm đây không phải thứ tốt lành, lén bám theo sau.