"Lâm Phượng! Ta không chống đỡ nổi nữa!"
Ta hoàn hồn, vội ôm lấy bộ y phục gần nhất chạy ra, chỉ thấy trên người Chức Nữ đã bị chuột cắn rách từng đường máu.
Ta nắm chặt vũ y, dồn sức ném cho nàng ấy.
"Đón lấy!"
Chức Nữ đón được vũ y, ngay lập tức ánh sáng vàng chói lòa.
Nàng ấy biến hóa, dung mạo như thực như hư, không nhiễm trần ai, khiến người không dám nhìn thẳng.
Cùng lúc đó, một đám thôn dân xông vào miếu, họ cầm d.a.o cầm cuốc, hung ác nhìn ta:
"Đồ độc phụ! Quả nhiên ngươi trốn ở đây!"
Nói xong họ nhìn về phía Chức Nữ, sau khoảnh khắc kinh ngạc lại chĩa cuốc về phía nàng ấy:
"Ngươi đã gả cho Ngưu Lang, thì phải hầu hạ trượng phu, sinh con đẻ cái, lo toan việc nhà, ngươi định bỏ trượng phu sao?"
"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Ngươi còn dám đầu độc trượng phu!"
"Ngươi mà cũng xứng làm thần tiên?"
. . .
Chức Nữ thần sắc phức tạp, rõ ràng bị những lời nói này làm chấn động không nói nên lời.
Nhưng nàng ấy không muốn nói thêm gì, vẫy tay về phía ta, ta chỉ thấy thân thể bắt đầu nhẹ bẫng, như sắp bay lên.
Nàng ấy muốn đưa ta đi!
Ta mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, mẹ Trần Đại Dương ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ta, khóc lóc:
"Ngươi g.i.ế.c nhi tử ta! Ngươi còn muốn chạy?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Càng lúc càng nhiều người đến tóm lấy ta, khiến ta không thể cử động.
Ta tuyệt vọng nhìn về phía Chức Nữ, phát hiện những thôn dân này đúng là đã phát điên, họ giơ cao cuốc chĩa về phía nàng ấy. Chức Nữ bất đắc dĩ nói:
"Nơi này quái lạ, đã kìm hãm pháp lực của ta. Lâm Phượng, ta phải quay về Thiên đình báo cáo chuyện này đã, đợi ta quay lại."
Nói xong, nàng ấy nhẹ nhàng lùi lại vài bước, rồi lập tức biến mất tại chỗ.
Thôn dân quay đầu lại, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía ta.
Ngay lúc đó ta đã biết, ta xong đời rồi.
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thôn dân bảo rằng nữ nhân độc ác như ta phải bị c.h.é.m thành trăm mảnh, ném xuống sông cho c.h.ế.t đuối.
Họ bàn tán thất thiệt xem nên xử trí ta thế nào, cuối cùng trưởng thôn quyết định, nói ta đã mạo phạm thần tôn, phải bị thiêu sống trước thần miếu để nguôi cơn thịnh nộ của thần linh.
Ta không hiểu tại sao họ lại cung kính cái gọi là thần tôn đến thế.
Chức Nữ cũng là thần tiên, vậy mà họ lại hò hét đòi đánh đòi giết.
Chỉ vì, vị thần tôn kia là nam sao?
Thật hoang đường.
Nghe nói Ngưu Lang vẫn chưa từ bỏ ý định, nhờ yêu pháp của con bò già mà đi tìm Chức Nữ rồi.
Còn ta bị trói vào cột thần miếu, chỉ đợi trời sáng là sẽ bị thiêu chết.
Nửa đêm đầu, mẹ của Trần Đại Dương tới, bà ta điên cuồng túm tóc ta đòi đền mạng cho nhi tử, ta nhổ nước bọt vào mặt bà ta.
Sau đó đám nam nhân kia cũng tới, chúng chỉ trích ta không tuân thủ nữ tắc, có kẻ định lột quần áo của ta, muốn ta c.h.ế.t không còn thể diện. Ta cắn mạnh vào tay kẻ đó, xé đứt một miếng thịt.
Tiếng kêu thảm thiết khiến những người khác kinh hãi, cuối cùng chỉ còn Vương Quý ở lại.
Hắn ta là hàng xóm của Trần Đại Dương, thường ngày ánh mắt nhìn ta đã không đứng đắn.
Lúc này hắn ta dùng vải bố bịt miệng ta, tay sờ soạng khắp người ta: "Đằng nào ngươi cũng sắp c.h.ế.t rồi, chi bằng để ta vui vẻ một phen."
Ta trừng mắt nhìn chằm chằm về phía sau hắn ta.
Bộp ——
Tức phụ Vương gia cầm đế nến trong tay run rẩy, sợ hãi nhìn Vương Quý đã bị đánh ngất trên mặt đất.
"Tại sao ngươi lại giúp ta?"
Nàng ta hoảng sợ: "Ngươi đối xử với ta không tệ, nửa năm trước ta bị bệnh, chỉ có ngươi giúp ta mua thuốc, ta không muốn ngươi phải chịu khổ trước khi chết."
Ta hỏi nàng ta:
"Ngươi gả đến Ngưu Đầu thôn từ khi nào?"
"Ba năm trước."
"Thế trước khi gả đến đây, ngươi làm nghề gì?"
Tức phụ Vương gia sững người, hoang mang lắc đầu:
"Không. . . không nhớ nữa."
Ánh mắt ta vượt qua nàng ta, dừng lại trên bức tượng thần.
"Ngươi đến đằng sau đó xem thử, xem có bộ quần áo nào ngươi có thể mặc vừa không?"